Chương 210: Cuộc đời hoài ưu tư. (1)
Giản Phàm lắc đầu, bây giờ càng kiên định không dám tùy tiện đưa tấy ra nữa: “ Chú Lý, tôi là người mù đồ cổ, cái này chủ để cho người biết hàng đi, cho tôi thì khác gì là món ngon đem nuôi lợn, trà tốt cho trâu uống, chú cho tôi là tôi đi đổi sang tiền tiêu, có điều bán cũng không tìm được người muả, đồ đắt bán rẻ cuối cùng chú tặng cho người nào đó mất rồi.”
Lý Uy cười ha hả, ném chuỗi hạt vào hộp, trông có vẻ như cũng chẳng bận tâm thứ này, nhưng lại vô cùng tán thưởng Giản Phàm: “ Tiểu Phàm, cậu tự nhận thanh cao, hay là không thèm cùng một giuộc với tôi? Sao tôi cảm giác, trong mắt cậu, phân lượng của tôi còn không bằng Đường Đại Đầu thế?”
“ Không, không, tôi không có ý đó đâu, chú Lý, tôi không biết gì mấy thứ này thật, cổ nhân có nói thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội, chú mà cho tôi vài trăm, tôi không khách khí đâu, nhưng mà thứ quý giá thế này tôi không dám nhận.” Giản Phàm khéo léo từ chối, chuyển đề tài:” Chú Lý, có phải chú muốn nói gì với tôi không? Về vụ án kia, chú hãm mình trong đó bao nhiêu năm, tôi nghĩ hẳn là chú có phát hiện gì đó? Không phải vì tặng tôi mấy món đồ mà đưa tôi tới đây chứ?”
“ Điều tôi muốn nói kỳ thực cậu đã thấy, không nhận ra sao?” Lý Uy thần bí hỏi lại:
Giản Phàm ngạc nhiên nhìn quảnh thật kỳ, chỉ thấy toàn đồ cổ và đồ cổ, hoang mang lắc đầu.
Lý Uy thu lại nụ cười trên mặt, thuận tấy cầm một món đồ cổ, giống cầm thứ bất kỳ vô giá trị nào đó, thở dài:” Đây là những món đồ cổ tôi tốn mười mấy năm sưu tầm khắp trong ngoài nước, có cái muả, có cái dùng thủ đoạn mà có ... Sau khi vụ án xảy rằ, tôi tìm đủ mọi cách để thu hồi lại mấy món cổ vật kia, tìm kiếm Tằng Quốc Vĩ chứng minh sự thanh bạch của mình. Một thời tôi từng như bị điên, tới mỗi nơi là tìm chợ đồ cổ trước, xem có phát hiện gì không. Từ Singapore, Anh, Pháp, Mỹ, tôi không biết mình đi bao nhiêu nơi, không phát hiện ra tên trộm khiến tôi mang tiếng cả đời, nhưng tôi phát hiện ra khắp nơi là trộm.”
Một câu nói làm Giản Phàm sững sờ, ngây ra nhìn vẻ mặt của Lý Uy có chút như đau đớn khôn nguôi, không biết là cảm xúc đối với số đồ cổ này hay là cảnh ngộ của bản thân? Chẳng lẽ có nhiều tiền như thế mà lòng chưa buông bỏ được? Bằng vào trải nghiệm sống của Giản Phàm hiện giờ không thấu cảm được, nhưng y cảm giác được, ông ta nói thật, chính vì thế mà y hoang mang.
“ Chỗ này, cậu nhìn đi, đều là vật bồi táng.” Lý Uy chỉ mấy cái đỉnh đồng tạo hình giống lư hương, cầm lấy một món vuốt ve:” Toàn là tới từ Văn Hỉ, Vân Thành, Hậu Mã của tình ta đấy, nơi đó là trung tâm thống trị đời Tấn, là nơi khởi nguồn của văn hóa tắm Tấn, cậu có biết bây giờ thành thế nào không? Khả năng là cậu chưa đi quả ... Tôi thì tận mắt chứng kiến nhiều rồi, khắp nơi là những cái hố sâu, đó là hang thăm dò của bọn đào trộm mộ, thông nào cũng không thiếu loại quật mộ phá xác, vì phát tài, vì giàu có, kẻ nào kẻ nấy làm những chuyện táng tận lương tâm, đoạn tuyệt tử tôn ... Sỉ nhục, đây là sỉ nhục, phong hỏa chiến loạn, tới ngày cả người Nhật cũng không càn quét, vậy mà chưa tới 20 năm, đã lỗ chỗ sứt xẹo, bọn chúng bàn hết thành USD, bọn chúng phá hoại còn hơn cả trăm năm chiến loạn ... Nhục, nhục nhã.”
Càng nói giọng càng lớn, khuôn mặt nho nhã vặn vẹo tới biến dạng, hai tấy run run đặt cái đỉnh thiếu một tai xuống, lau giọt nước ở khóe mắt.
Gai ốc chạy khắp từ chân tới gáy Giản Phàm, lông tóc như dựng lên, chưa bao giờ thấy Lý Uy lớn tiếng chứ đứng nói gần như điên cuồng thế này. Thế nhưng hình tượng ông ta trong lòng Giản Phàm vụt cao lớn, nghe nói có cá nhân xí nghiệp trong nước bỏ tiền mua lại văn vật bị mất, có điều quá xâ xôi, không cảm xúc gì mấy, bây giờ chứng kiến tận mắt một người như thế.
Giản Phàm không nói được một lời nhìn Lý Uy đầy vẻ đau thương, giống như báu vật nhà mình bị đánh cắp không cách nào nguôi ngoai, y cũng nghe nói ở trong tỉnh có hai con đường phát tài, đó là đào đất tìm than, hai là lấy vật bồi táng của người chết, cả hai con đường này kỳ thực có một điểm chung, đó là phát tài trên thân xác người chết.
Chỉ là Lý Uy thực sự là người như thế, có chút không dám tin, vị giám đốc Lý hô phong hoán vũ ở giới thương nghiệp Đại Nguyên đây sao, tưởng chừng hôm nay mới biết con người này, lòng máy động:” Chú Lý, anh em họ Tề phất lên ở Vân Thành, vậy bọn chúng cũng là loại này?”
“ Đâu chỉ anh em họ Tề, từ Vân Thành cho tới Tấn Trung, Đại Nguyên, Đại Đồng, dòng họ nào mà không có vài tên đào trộm mộ, thậm chí nhiều người tiền thân chính là kẻ trong nghề. Chợ đồ cổ Nam Cung, có cái cửa hiệu nào là chân tấy sạch sẽ? Giới hạn đạo đức không ngăn được lòng tham của chúng ... Tôi kỳ thực là người mù đồ cổ, nhưng năm quả sưu tầm mà hồ đồ thành nửa nhà nghề ... Nếu đổi lại là Tằng Quốc Vĩ, ít nhất không giống tôi mấy năm trước thường xuyên bị lừa.”
Lý Uy cười chúa chát vỗ vai Giản Phàm rồi đi ra ngoài, từng cánh cửa nặng nề đóng lại, chẳng mấy chốc đã quảy trở về phòng khách xâ hoa, chỉ đi mười mấy mét mà Giản Phàm giống như vừa trải quả một giấc mơ, đầu toàn sương mù không tắn.
“ Cậu đang thắc mắc vì sao tôi nói những thứ này chứ gì?” Lý Uy đóng cửa lại, chỉ Giản Phàm ngồi xuống ghế sô pha, bản thân ngồi xuống, hai tấy vỗ lên đùi, nhìn Giản Phàm chăm chú nói:” Giờ hai chúng ta nói về vụ án, từ khi tôi bị gán lên người cái danh nghi phạm này đã là mười bốn năm ba tháng rồi. Mấy năm đầu là vụ án không manh mối, tới khi Tề Thụ Dân được phóng thích, tôi mới phát hiện chuyện này không đơn giản như mình nghĩ trước đó, suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhận định, cổ vật mới là điểm mấu chốt nhất của vụ án. Khi đó món đồ trị giá hơn 200 vạn đủ khiến rất nhiều người mạo hiểm, nhưng người biết giá trị của nó không nhiều, cũng không khó tìm.”
“ Tôi ngầm theo dõi Trần Cửu Văn, chính là tên đồng phạm với Trịnh Thành Thắng, sau đó phát hiện ra Tề Viên Dân. Nhưng khi vụ án xảy rằ, Tề Viên Dân ở Vân Thành, làm sao hắn biết em mình bị bắt rồi nhanh chóng tổ chức người gây án như thế? Câu hỏi này làm tôi đau đầu, chuyện nội ứng trong phân cục Tấn Dương thì không ai lạ nữa, nhưng với thân phận của tôi thì không cách nào điều tra được. Cho nên mỗi khi thành lập tổ chuyên án tôi tìm mõi cách đem phát hiện của mình thông quả nhiều con đường truyền đạt cho họ.”
“ Ha ha ha, kết quả cậu đoán ra rồi, chẳng ai coi trọng, chỉ có cậu và Nguyên Nghị Minh. Nhưng Nguyên Nghị Minh vì tin tôi mà bị chèn ép rời khỏi đội hình cảnh ... Vốn tôi không quá xem trọng cậu, vì cậu tuy thông minh nhưng quá non nớt, lại là tấy ngang, không ngờ chính cậu lại tạo ra đột phá ... Đáng tiếc, manh mối vừa lộ ra đã bị chặt đứt.”
Mười mấy năm sương gió được Lý Uy vắn tắt lại trong vài câu, cảm khái rất nhiều, đặc biệt là nói tới manh mối bị mất sự thất vọng hiện rõ ràng, tinh thần sa sút đi nhiều. Giản Phàm đôi khi thấy con người nên tin vào trực giác, lúc này trực giác của y nói, Lý Uy không phải là nghi phạm, tiếp lời:” Kỳ thực manh mối hướng về đồ cổ vẫn rất rõ ràng, cứ tiếp tục tra sẽ có thu hoạch, chân tướng có thể tìm ra nhưng tôi lo không thể tìm ra chứng cứ đủ sức thuyết phục. Tiết Kiến Đình chết rồi, khẩu súng không chứng minh được gì.”