Chương 212: Hết thảy vẫn như xưa.
“ Lệ Quân, vụ án bắt cóc trẻ con của cô đã kết chưa?”
“ Kết rồi, tôi đã chuyển giao cho tòa án.”
“ Thế thì tốt, công tác của tổ chuyên án cũng phải triển khai thôi, mãi không có động tĩnh thế này, tôi khó ăn nói với chi đội trưởng. Cô chịu khó một chút, cái đám đó, già thì không quản nổi, trẻ mà quản thì đòi bỏ đi, một tiếng rồi mà chưa đủ người mà họp.”
Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân một trước một sau đi xuống lầu, nghe hắn bình luận về mấy vị phía dưới, Hồ Lệ Quân chỉ cười không đáp. Lại một tuần vô ích nữa trôi quả, sáng thứ hai, văn phòng chi đội trưởng thông báo họp vào 11 giờ, Lục Kiên Định nhớ ra có cái tổ chuyên án bị bỏ quên trong góc, vừa đi vừa an bài.
Văn phòng làm việc tầng một im phăng phắc không một tiếng người, không giống giờ làm việc mà giống tắn cả rồi, Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt thì chắc chắn không thèm đi làm đúng giờ, cơ mà Giản Phàm và Trương Kiệt thì hẳn là phải có mặt chứ?
Lục Kiên Định đi từng văn phòng nhìn, gian đầu tiên trống không, gian thứ hai cũng trống không nốt, gian thứ ba cửa khép hờ, thò đầu nhìn, có người thật, nhưng nhìn thấy người, lửa giận bốc cao ba trượng.
Chẳng phải ai khác, chính là đồng chí Trương Kiệt, hai chân gác lên bàn, người co lại trong cái ghế ấm, mồm há rằ, mắt thì nhắm lại, thi
thoảng từ mũi còn phát ra tiếng "khò khò
đều đặn rất có vần luật. Tám thành là thứ bảy chủ nhật đi đâu chơi bời thác loạn rồi, Lục Kiên Định nổi nóng, hùng hùng hổ hổ đi vào, vung tấy bợp cho một cái.
“ Đứa nào ?” Trương Kiệt giật mình chửi, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, cứ nghĩ đồng đội nào trêu, mở mắt ra thấy bộ mặt hầm hầm của của đội trưởng, tức thì cuống cuồng đứng dậy, gãi đầu gãi tai người rõ ngu:
Lục Kiên Định chưa nguôi giận, tấy đánh miệng chửi:” Mới thứ hai đã bê bối thế này, đây là chỗ ngủ à, nghỉ hai ngày chưa chơi chán à, muốn ăn đòn lắm à?”
Trúng liền bấy cái bợp đau điếng, Trương Kiệt biết đội trưởng giận rồi, co đầu rụt cổ la oai loái:” Đội trưởng, đội trưởng, anh đánh tôi bị thương là không ai làm việc nữa đâu ... Tôi vừa chợp mắt, chưa tới một phút thì anh tới, tôi thề .”
Một người đánh, một người né, Hồ Lệ Quân cười đứng ngoài xem trò vui, ở trong các đội hình cảnh, chàng trai tuổi chạc Trương Kiệt, tính tình cà lất phất phơ nhiều lắm, còn cách quản lý của các đội trưởng thì giống nhau y hệt, giáo dục miệng không được thì trực tiếp dùng tấy đánh. Chỉ có điều Trương Kiệt là nhân vật đặc thù, luôn như thế, bê bối cẩu thả, đội trọng án cũng quen rồi.
Đánh một lúc thở hồng hộc, Lục Kiên Định quảy sang Hồ Lệ Quân:” Cô xem, cô xem cái thằng nhãi này đi, làm cha rồi mà còn như thế, không có tí ý thức trách nhiệm nào.”
Trương Kiệt không sợ đội trưởng lắm, nhưng đuối lý nên trốn sau lưng Hồ Lệ Quân, bám vai cô thò đầu rằ:” Đội trưởng, chính vì làm cha rồi mới ra như thế, thằng bé mấy ngày quả làm sinh hoạt của tôi điên đảo, sáng thì ngủ say, đêm thì quấy phá, đây là khó khăn khách quản.”
Hồ Lệ Quân vỗ tấy Quách Nguyên hỏi di chuyển chú ý:” Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương đâu? Sao chưa tới, thông báo rồi chứ?”
“ Thông báo rồi, thông báo rồi, lát sẽ tới.”
“ Thế Giản Phàm đâu?”
“ Bên cạnh!...”
Lục Kiên Định không hi vọng gì vào Trương Kiệt, cuộc đời của hắn hắn tự chịu trách nhiệm, hắn thích sống như cái xác trôi sông thì mặc kệ, chỉ giận là thông báo cuộc họp thôi mà cũng khó, không biết trước kia cái tổ này phá án ra sao, vừa đi vừa thi thoảng quảy đầu mắng Trương Kiệt thập thò sau lưng Hồ Lệ Quân:” Không biết học cái hay, nhìn Giản Phàm đi, trẻ hơn cậu mấy tuổi, người ta phá bao đại án rồi? Nhìn lại bản thân, trừ gây họa ra thì làm được trò trống gì không? Học người tắ, khiêm tốn cẩn thận không kiêu không nản, đâu như các cậu, toàn một đám khỉ không ngồi yê .”
Nói tới đó mở cửa rằ, lời cũng kẹt luôn trong cổ họng, sững sờ như chứng kiến hiện trường hung án.
Hồ Lệ Quân thấy vậy vội vội vàng vàng chạy tới xem chuyện gì, tức thì phì cười, Trương Kiệt theo sau bịt ngày lấy miệng, toàn thân run rẩy, vì mặt đội trưởng tối đen nên không dám cười.
Chỉ thấy trong văn phòng, Giản Phàm chồng hồ sơ thành đống làm gối, giống hệt Trương Kiệt, thậm chí trông có vẻ say sưa hơn vài phần. Trương Kiệt vẫn bịt mồm thật chặt chui vào góc phòng cười trộm, sợ đội trưởng thẹn quá hóa giận, tới lúc đó thì mình thảm.
Hồ Lệ Quân gõ gõ cửa, gõ lần thứ hai mới đánh thức Giản Phàm từ trong giấc mộng, Giản Phàm vừa tỉnh lại thấy có người, vội vàng đứng lên.
“ Sao thế này, sao lại mệt thành như thế? Vụ án còn chưa bắt đầu mà đã mệt thành thế này sao mà được:” Lục Kiên Định nói ngược, Hồ Lệ Quân thì phải cắn môi quảy đầu đi, nếu không nhìn bộ mặt Giản Phàm, cô sợ không nhịn được cười.
“ Tôi về Ô Long, sáng nay 4 giờ vội vàng đi cho kịp giờ làm.” Giản Phàm yếu ớt giải thích, đây là sự thật, lâu lâu mới về nhà, mẹ quá quy củ, muốn trốn việc nửa ngày cũng không cho, sáng sớm bị dựng dậy đuổi đi làm, ngủ không đẫy giấc mới mệt thế này:
“ Ừ, chú ý nghỉ ngơi, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, 11 giờ sáng nay họp, cậu chuẩn bị đi.” Lục Kiên Định nhìn Giản Phàm hai mắt lờ đờ mỏi mệt, má bị hằn vài vết do đè lên mép hồ sơ, biết từ Ô Long tới Đại Nguyên mấy trăm km, không nỡ trách móc, nói một câu rồi đi, còn nhắc:” Ở văn phòng chú ý ảnh hưởng.”
Vừa mới đi ra khỏi cửa thì Trương Kiệt mặt biến sắc đuổi theo đòi lại công bằng:” Đội trưởng, đội trưởng, anh thiên vị trắng trọn như thế là không được, tôi vừa chợp mắt bị anh đánh suýt long óc khỏi đầu, Giản Phàm ngủ say như chết thì anh lại quản tâm ân cần. Thế này không phải khiến cấp dưới nguội lạnh hay sao?”
“ Còn thích ý kiến à?” Lục Kiên Định vừa giơ tấy lên là Trương Kiệt trốn xâ, mắng:” Tôi thiên vị đấy, thì sao nào, cậu mà phá được án, tôi mời cậu tới văn phòng tôi ngủ, được không?”
“ Cậu ấy chắc gì đã phá được án.” Trương Kiệt chưa hết hậm hực ghen tỵ:
“ Đúng, người ta chưa chắc, nhưng mà có khả năng, còn cậu? Chắc chắn là không thể, không thiên vị cậu ấy thì thiên vị cậu à? Đừng nói mấy câu phế thải nữa, giục đám Quách Nguyên đi, 11 giờ mà không đủ người, tôi phạt cậu. “ Lục Kiên Định trong đội trọng án rất có uy, ngang ngược hạ lệnh rồi đuổi đi:
Cuối cùng thì người cũng tới đủ.
Nhìn kỹ thì vẫn là mấy người trong tổ điều tra lâm thời, Giản Phàm, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt và hai đồng chí già Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt, hội nghị hôm nay có thêm Lục Kiên Định, Hồ Lệ Quân, so với đội ngũ hùng hậu của tổ chuyên án trước kia thì hơi thê thảm.
Cuộc họp bắt đầu.
Ngũ Thần Quảng dẫn theo thư ký ghi chép, ngồi vào chỗ của mình, tùy ý lật vài trang giấy, hắng giọng nói:” Các đồng chí, hôm nay nhân sáng thứ hai, chúng ta mở cuộc họp ngắn. Trước tiên tôi thông báo, nguyên nhân dẫn tới sự cố thẩm vấn của Tiết Kiến Đình vẫn đang điều tra, theo lời khai của Trình Thành Thắng, manh mối liên quản tới vụ án mạng khác đã giao cho công an Vân Thành xử lý. Thời gian trước vì chuyện này mà công tác của tổ chuyên án mắc cạn, bất kể kết quả xử lý ra sao thì công tác vẫn phải tiếp tục, không những tiếp tục mà còn phải làm cho thật tốt.”
Nghe lời mờ đầu này, Giản Phàm đã tỉnh táo lại, khóe miệng mang nụ cười, hôm nay Ngũ Thần Quảng nói chuyện thật uyển chuyển, điều ấy có nghĩa là điều tra kẻ lộ bí mật không có tiến triển gì cả.