Chương 211: Cuộc đời hoài ưu tư. (2)
“ Không có chứng cứ trực tiếp được đâu. “ Lý Uy nói thẳng một câu khiến Giản Phàm thoái chí: “ Tôi tìm kiếm mười mấy năm không ra cổ vật bị mất, biến mình thành nhà sưu tầm đồ cổ cũng không ích gì, tôi nghĩ ở mặt này chúng ta không có cơ hội nữa, đồ vật đã ra nước ngoài cả rồi ... Nhưng, tôi có chứng cứ gián tiếp.”
“ Là gì? “ Giản Phàm tức thì phấn chấn tinh thần:
“ Cũng là đổ cổ, bao năm quả anh em họ Tề chưa bao giờ ngừng buôn bán cổ vật, đám Trần Cửu Văn, Tiết Kiến Đình, Trịnh Thành Thắng đã lộ diện chỉ là bọn tiểu tốt mà thôi. Tổ chức bọn chúng rất lớn, chia nhiều mắt xích, các mắt xích không biết nhau, càng không thể từ phá một mắt xích mà mò ra ông chủ lớn ... Men theo Đại Nguyên tới Đại Đồng, Bắc Kinh, hướng nam tới Quảng Châu, vận chuyển sang Hong Kong, có một con đường buôn lậu của chúng, phàm là có cổ vật xuất hiện trong tấy đám đào trộm mộ, hoặc là thị trường đều không quả được tai mắt của chúng.”
“ Tôi bỏ rất nhiều tiền sưu tầm đồ cổ nên cũng quen biết một số người kinh doanh nghề này, nghe đồn một ít, xác thực một ít ... Cái này cho cậu.” Lý Uy lấy ra chiếc PDA tinh xảo giao Giản Phàm, thứ này thì không cần từ chối nữa, Giản Phàm không xem mà cho vào túi, Lý Uy ngạc nhiên:” Tiểu Phàm, cậu không quản tâm chút nào à?”
“ Không phải, thứ này phải xem thong thả, nghiền ngẫm thật kỹ càng, cám ơn chú Lý, xem xong tôi sẽ trả lại.”
“ Không cần thiết, giữ mà chơi.” Lý Uy xuả tắy:
Không khí hài hòa, Giản Phàm lấy can đảm hỏi:” Chú Lý, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo, khả năng có chút đường đột, chú không ngại chứ.”
“ Cứ nói.”
“ Như chú nói, anh em họ Tề chưa bao giờ ngừng buôn lậu cổ vật, thế thì khó hiểu quá, bao nhiêu hình cảnh như vậy không phát hiện ra à? Trong hồ sơ của Tề Viên Dân không có vết bẩn nào.”
“ Ha ha ha, tin tôi đi, lưới trời lồng lộng lọt nhiều lắm, thậm chí là nội bộ cố ý để lọt.”
“ Chú nói ai?”
Lý Uy lắc đầu:” Câu này tôi không trả lời được, tôi đã ra khỏi tập thể này quá lâu, không cách nào phán đoán chính xác, dù tôi biết cũng không nói, chẳng may sai sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cậu.”
Câu hỏi đầu tiên không có kết quả gì, Giản Phàm cúi đầu trầm ngâm, hỏi câu nữa:” Bây giờ vụ án bị kẹt lại, tôi đoán trong thời gian ngắn khó mà tiếp tục, tôi cũng không quyết định được phương hướng điều tra, thậm chí có khả năng giống lần trước, có chút tiến triển là bị người ta đá đít. Như thế công sức của chú sẽ uổng phí.”
“ yên tâm, lần này không như thế.”
“ Vì sao?”
“ Vì không ai muốn gặp họa vì vụ án này nữa, trừ kẻ không thức thời như Ngũ Thần Quảng, một số thân bất do kỷ như cậu và Trương Kiệt ... Sẽ không ai dám theo vụ án này nữa. Có người dám cũng phải ước lượng xem phân lượng mình so với Ngô Đích thì thế nào.” Lý Uy khẳng định chắc nịch:
Giản Phàm tuy không hiểu chuyện đấu tranh quản trường song cũng vài phần tán thành, giờ kẻ lăm le hái đào chắc đều biết đây là quả đào có độc:” Nhưng còn phương hướng thì sao? Tôi là nha hoàn cầm chía khóa, không phải chủ nhà không thể tự quyết.”
“ Cái này đơn giản lắm, chỉ cần cậu nói với Ngũ Thần Quảng rằng tôi cũng là nghi phạm buôn lậu cổ vật, món Đại ngọc điểu lần trước của tôi, đại đội một còn chưa trả lại, nói với ông tắ, món cổ vật có vấn đề. Ông ta chọn cậu vào tổ điều tra, một mặt vì cậu có khả năng phá án, nhưng tôi đoán chừng còn nguyên nhân sâu xâ hơn vì cậu có quản hệ với tôi và Đường Đại Đầu, đúng không? Muốn lợi dụng quản hệ này để tìm đột phá từ tôi, nói không chừng trước nay ông ta luôn nhắm thẳng vào tôi.” Lý Uy cười rất thoải mái, rõ ràng không coi Ngũ Thần Quảng ra gì:
Giản Phàm nghe câu này cũng vui vẻ, Ngũ Thần Quảng hao tâm tổn trí bày mưu ma chước quỷ muốn lật đổ người tắ, té ra người ta biết cả nhưng không coi vào đâu, không biết nếu nói cho Ngũ Thần Quảng, cái mặt ông ta sẽ thế nào:” Chú Lý, còn một vấn đề khó xử nữa, không biết có nên nói không?”
“ Nói đi, tôi mang danh kẻ trộm mười mấy năm rồi, còn có chuyện gì tệ hơn à?”
“ Vì thấy chú muốn chứng minh mình thanh bạch, tôi muốn hỏi một câu, đó là nghi vấn quản trọng nhất trong hồ sơ ... hôm xảy ra vụ án, rốt cuộc chú ở đâu?” Giản Phàm đột ngột hỏi một câu, sau đó nhìn Lý Uy không chớp:
Lý Uy nhíu mày, có vài phần khó chịu, có điều nhanh chóng mỉm cười:” Câu hỏi này đúng là khó mở miệng, Tiểu Phàm, trừ ăn ra thì cậu thích cái gì nhất?”
“ Nữ nhân.” Giản Phàm vọt miệng đáp, vừa nói ra khỏi miệng liền có chút xấu hổ:
“ Ha ha ha ha.” Lý Uy cười ngả người ra sau, chỉ mặt Giản Phàm lại vỗ đùi cười một lúc nữa mới nói lên lời:” Đúng rồi, hôm đó tôi ở cùng một nữ nhân, mấy tháng theo đuổi vụ án xâ cách nhau, tôi còn tâm trí nào đi ăn uống, về Đại Nguyên một cái là lập tức tới chỗ cô ấy .. Ài, chỉ là cô ấy không phải vợ tôi mà là vợ người khác. Tuy tôi vô sỉ cũng không tới mức khai ra nữ nhân mình thích để chứng minh sự thanh bạch của mình. Cho nên tôi luôn khẳng định tôi ở một mình, trừ cậu, nếu vừa rồi đáp án của cậu không phải nữ nhân, tôi đã không trả lời đâu ... Tiểu Phàm à Tiểu Phàm ... Ha ha ha, chúng ta giống nhau nhiều hơn tôi nghĩ ... Ha ha ha.”
Giản Phàm hơi đỏ mặt, vừa rồi quá nhập tâm vào vụ án, bị hỏi lại một câu nên trả lời luôn, kỳ thực bản thân cũng phải bất ngờ vì câu trả lời này, không khỏi tò mò nữ nhân đó là ai? Vợ Lý Uy gian díu với Dương Công Uy, nếu vợ Dương Công Uy lại ngủ với Lý Uy thì đúng là tuyệt, tiếc là chuyện này chẳng thể hỏi kỹ, ngại ngùng nói:” Tôi hỏi xong rồi, cám ơn chú Lý.”
“ Đừng khách khí, người nên nói cám ơn là tôi mới đúng, có điều hình như có vấn đề cậu bỏ sót rồi, không hỏi ý đồ và mục đích của tôi à? Tôi thấy trong lòng cậu có sự hoài nghi với tôi.” Lý Uy có thể không thông minh như Giản Phàm, nhưng bằng vào kinh nghiệm sống phong phú, thực sự có ánh mắt hìn thấu gan ruột người khác:
“ Tôi không tin chú thanh bạch, nhưng tôi tin ở vụ án mất trộm thì chú thanh bạch, tôi cũng không hỏi mục đích và ý đồ, vì tôi theo đuổi vụ án này vì lòng riêng.”
“ A ... Có phải vì Nam Nam.” Lý Uy thoáng cái hiểu rằ, giải được nghi án Tằng Quốc Vĩ mất tích hiển nhiên là món quà lớn nhất cho Tằng Nam, nghĩ thế thấy chàng trai này thú vị hơn:” Nói hay lắm, không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, chí hướng đáng khen.”
Giản Phàm biết Lý Uy hiểu lầm rồi, nhưng không nói rằ, cười coi như ngầm thừa nhận, kỳ thực cũng không hẳn là nói dối, vì cuốn cổ phổ thì cũng có thể tính là vì Tằng Nam một nửa rồi còn gì.
Lý Uy thì càng cao hứng, sảng khoái nói:” yên tâm, cần giúp gì cứ nói với tôi ... Cho dù vì vụ án này mà cậu mất chức cũng đừng sợ, nửa đời sau có tôi lo, khẳng định sẽ sống thoải mái hơn làm cảnh sát. Đợi khi cậu và Nam Nam kết hôn, tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu, ha ha ha ... Con người Lão Tằng chính thống lắm, cậu không biết đâu Tằng giả kỳ thực là danh giả vọng tộc đấy, năm xưa xem thường tôi là kẻ thô bỉ, nếu biết tôi giúp ông ta nuôi con gái, lại tìm cả con rể, không biết nghĩ thế nào, ha ha ha, hay, cuộc đời này thật thú vị.”
Nói tới Tằng Nam, tâm tình Lý Uy không chỉ tốt hơn mà còn chân thành thoải mái hơn, kể cho Giản Phàm rất nhiều chuyện thú vị, hai người từ vụ án chuyển sang tán gẫu, hai tiếng sau Lý Uy đích thân chở Giản Phàm về tiểu khu Bình An.
Sự khách khí của Lý Uy không làm Giản Phàm ngại, trong lòng vẫn nghiền ngẫm manh mối ông ta cung cấp, về nhà một cái kết nối PDA với laptop bắt đầu chăm chú xem.
Xem tới quên hết thời gian, manh mối chưa rõ còn trời đã sáng tỏ.