Chương 216: Đường vốn không có, là đi mà thành. (1)
Nghe Giản Phàm nói như thế Lục Kiên Định liền yên tâm, thấy đội ngũ không phải xích mích thật, hắng giọng vài tiếng, lại giả bộ lật ghi chép đi vào chủ đề: “ Kỳ thực cuộc họp hôm nay là để thống nhất tư tưởng, đề cao nhận thức, nhanh chóng triển khai công tác, chi đội trưởng chỉ thị chúng ta mau chóng đưa ra phương án khả thi, trước đó hai phó tổ trưởng đã trao đổi, đại khái đưa ra một phương án đơn giản. Tiếp theo mời tổ trưởng Hồ nói chuyện, mọi người cùng thảo luận tính khả thi của phương án.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồ Lệ Quân, cô đứng lên chỉ tấm bảng hai mặt:” Phương án của tôi kiến lập trên đường lối của tổ điều tra lâm thời, mọi người đừng trách tôi ăn trộm thành quả, tôi thấy ý tưởng mò theo manh mối đồ cổ rất dũng cảm, hơn nữa trừ con đường này rằ, bây giờ chúng ta không tìm ra manh mối nào tốt hơn.”
Câu này tất nhiên được lòng người hơn hẳn mấy lời của Lục Kiên Định, ai cũng cảm thấy mình là một phần trong đó, công tác được khẳng định tất nhiên chú tâm hơn nghe Hồ Lệ Quân nói. Phương hướng đại khái vẫn là đi theo con đường tổ điều tra lầm thời làm, từ đồ cổ điều tra tới buôn lậu cổ vật, hai anh em họ Tề tất nhiên là hiềm nghi trọng yếu nhất. Ngô Đích chỉ huy tổ chuyên án một tuần không phải là vô dụng, đã moi được nhiều tư liệu về anh em họ Tề, lấy hai cửa hiệu đồ cổ Tề Nguyệt Các ở Đại Nguyên và Mặc Nguyệt Hiên ở Vân Thành làm cơ sở, phía dưới có hơn 20 nhân viên, ngoài vi hơn 10 người tiền án ...
Súng xuất hiện trong tấy thế lực ngoại vi của Tề Viên Dân, theo tư duy hình sự thông thường, bao vây toàn bộ quần thể này sàng lọc một phen thế nào cũng có phát hiện. Men theo phương hướng này điều tra sau đó mới quảy lại nội bộ, so sánh tài liệu đặc cảnh, đốc sát nắm được, thế nào cũng phát hiện kẻ lộ bí mật.
Không nghi phạm nào là có thể che mắt được tất cả mọi người, không tội ác nào có thể che dấu mãi mãi. Đó là hai câu kết thúc của Hồ Lệ Quân, Lục Kiên Định thấy mọi người nhập tâm rồi thầm cao hứng, nối tiếp nói: “ Nào mọi người, nói gì đi chứ, thoải mái, đừng ngại gì cả.”
“ Thế nào hả anh Nghiêm. “ Thời Kế Hồng quảy đầu sang bên cạnh:
Nghiêm Thế Kiệt nở nụ cười hiếm hoi:” Nghe rất cổ vũ lòng người, nếu như quyết tâm điều tra vụ án này thì đây là đường lối tốt, chỉ là lượng công tác hơi nhiều, e chúng ta không đủ nhân lực.”
Lục Kiên Định đảm bảo:” yên tâm đi anh Nghiêm, lần này chi đội quyết tra hai năm rõ mười, nếu không xảy ra sự cố như thế bên trong nội bộ chi đội, cuối năm khảo hạch, chi đội trưởng không cách nào ăn nói được. Về nhân thủ cũng đừng lo, mọi người muốn bao nhiêu, khi cần tôi điều ở các đội cho bấy nhiêu.”
“ Đội trưởng Lục, mỗi người phân phối một xe được không?” Trương Kiệt thanh thủ thời cơ giơ tấy đề xuất ý kiến không liên quản:
“ Đúng thế đúng thế, chúng tôi còn lái cái xe nát của đại đội một đi phá án, tốc độ trên 60 km/h là nó bắt đầu rung lắc.” Tiêu Thành Cương tán đồng, vấn đề xe cô luôn là mối bận tâm lớn nhất, ài, toàn xe xài chung mà, có tên nào giữ gìn đâu:
Hai tên quấy rối này làm Quách Nguyên che miệng cười, Lục Kiên Định chỉ mặt cả hai định nói gì mà không nói được, vừa rồi hứa hẹn bánh vẽ như thế, giờ mà không đồng ý sợ mất lòng người, cuối cùng đành thỏa hiệp:” Được, được, giải quyết, hai tên các cậu đồng lòng chơi xấu đội trưởng đấy à? Nói trước, tra không ra thì tiền xăng trừ vào tiền lương.”
Quả nhiên là thủ đoạn lãnh đạo, hai tên tịt luôn, sau đó quảy sang Giản Phàm:” Giản Phàm, cậu thế nào, nói đi chứ, cậu không nói không được, tiếp theo trông vào cậu.”
Đúng là thế, vị phó tổ trưởng này đủ sức nặng, thế nên Lục Kiên Định vừa dứt lời, xung quảnh yên tĩnh hẳn nhìn Giản Phàm, nhận ra vị tổ trưởng thích nói này, không biết từ bao giờ lại trầm mặc.
“ Tôi thấy thế này ...” Giản Phàm lên tiếng rồi, thái độ rất nghiêm túc:” Phạm tội là một môn nghệ thuật có tính sáng tạo, đặc biệt ở vụ án này, có thể đem bản thân ẩn trong đống manh mối hỗn loạn, đúng là khó tin. Ít nhất trong các vụ án tôi từng xem, rất ít ai đạt được trình độ ấy. Tôi thấy tên tội phạm là nhà nghệ thuật.”
Mắt Lục Kiên Định mở như mắt trâu, không biết thần kinh tên này có vấn đề gì không mà phát biểu như vậy chưa phá còn đi cả ngợi tội phạm rồi, Trương Kiệt hài hước tiếp lời:” Đúng, tổ trưởng nói đúng, giống nghệ thuật khỏa thân, các tiểu thư hành nghề là làm nghệ thuật, ha ha ha ...”
Cả phòng cười nghiêng ngả, ngày Hồ Lệ Quân cũng không nhịn được cười, nhìn đám người tổ điều tra lâm thời, cười dữ dội nhất là Thời Kế Hồng, bò ra bàn mà cười, Nghiêm Thế Kiệt cũng cười không thôi. Ở cùng đám người kỳ quái này, vụ án nghiêm túc tới mấy cũng thành nhẹ nhàng. Chỉ có Lục Kiên Định thường ngày khôi hai là mặt đen xì, cười không rằ, biết tổ điều tra lâm thời thành phần quái đản, quái thành mức độ này thì hết nói, họp mà như tổ chức tấu hài.
“ Các đồng chí, đừng cười, tôi còn chưa nói hết mà.” Giản Phàm vỗ tấy bảo mọi người yên tĩnh, bảo người ta đừng cười mà mình cười toét miệng:
Phạm tội có phải là nghệ thuật hay không cũng chẳng sao, ai nói câu này cũng được, chỉ là do một cảnh sát nói ra có chút quái lạ, Lục Kiên Định dù sao phải chú ý ảnh hưởng, đợi mọi người yên tĩnh, sợ Giản Phàm sắp nói ra lời kinh động gì nữa, vội chặn trước:” Giản Phàm, đóng cửa lại chúng ta không có người ngoài, nói sao cũng được, nhưng hôm nay không thảo luận cái đó, mà là phương án điều tra, cậu đừng lạc đề quá xâ đấy.”
Lục Kiên Định không trách móc, còn nể mặt Giản Phàm, có điều Giản Phàm có vẻ căn bản không cảm kích, vẫn cứ tiếp tục:” Tôi không lạc đề, tôi đang nói tới nhận thức về tội phạm, cho dù là chuyên giả tâm lý học tội phạm cũng không thể phủ nhận, có những tên tội phạm là thiên tài. Cho dù là bị bệnh tinh thần hay chứng hoang tưởng, cũng vẫn có năng lực vượt quả suy nghĩ người thường. Không hiểu tội phạm, sao hiểu cách thức hắn phạm tội? Sở dĩ tôi mãi không thể dứt bỏ được vụ án này vì thủ pháp chưa từng nghe thấy, khác mấy nghìn vụ án mà tôi từng xem ... Đội trưởng Lục, nếu anh bảo tôi không nói thì tôi không nói nữa.”
Giản Phàm thấy mình không nói gì sai cả, như còn có lời kế sau, Lục Kiên Định đành phải phất tấy để y nói:” Nói đi, nói đi.”
“ Các đồng chí, lời không thể chỉ nghe một nửa, nghe hết hãy phát biểu. Tôi muốn nói là, phạm tội là môn nghệ thuật có tính sáng tạo, còn phá an là nhà phê bình. Hai loại sự vật này đối đầu nhưng cũng là vì nhau mà sinh rằ, chính vì có sự đối lập mới tán thưởng đối phương. Giống như quản hệ giữa đầu bếp và thực khách vậy, chỉ người hiểu được cái khó trong nghề nấu nướng, mới cảm thụ được mỹ vị. Thiên hạ không có kỹ nghệ nấu ăn nào là hoàn mỹ, nhưng lại có vô số thực khách bới móc ra vấn đề. Tương tự, tôi không cho rằng chúng ta đang đối diện với cục diện bế tắc, mà là cục diện sắp được sáng tỏ. Vì sao lại nói thế? Vì chúng ta là những nhà phê bình, chúng ta là thực khách, chúng ta đã phát hiện ra vô số thiếu xót và sơ hở của tội phạm nghệ thuật kia rồi ...”
Nói như thế mọi người sắc mặt khác ngay, giống như buổi chiều uể oải uống cốc cà phê nóng lên tinh thần, đúng thế, mình là người ở vị trí chủ động bới móc, chứ không phải đuổi theo người tắ. Lục Kiên Định không dám tin, mấu câu ngớ ngẩn lan man này mà lại có tác dụng à? Hồ Lệ Quân tủm tỉm cười, bất giác lại chăm chú nhìn Giản Phàm mà không nhận rằ, chàng trai kỳ quái này luôn nhìn nhận vấn đề khác người thường, song cô phải thừa nhận, dùng suy nghĩ khác thường của Giản Phàm vào vụ án khó tưởng tượng này lại là lựa chọn tốt nhất.