Chương 217: Đường vốn không có, là đi mà thành. (2)
Giản Phàm lúc này giống như trải quả nhiều ngày vất vả nghĩ cách chế biến món ăn mới, nay đã có thu hoạch, đang sắn tấy áo, rửa tấy chuẩn bị nấu nướng, thần thái nhàn nhã tự tin:” Thứ nhất, chúng ta đã phát hiện manh mối đồ cổ dẫn tới khẩu súng. Điều này chúng tỏ chúng ta đã khám phá ra tung tích nghi phạm, thậm chí đã phát hiện kẻ gây án ở xung quảnh anh em Tề Viên Dân, Tề Thụ Dân, điều này không ai ý kiến chứ.”
“ Đúng, nhất định do anh em chúng chỉ thị.” Tiêu Thành Cương hưởng ứng:
“ Đó là bước tiến lớn của chúng tắ, tuy không có công lao, nhưng manh mối này không ai chôn vùi được, Ngô Đích sau khi nắm tổ chuyên án xoáy vào manh mối này đã nói lên vấn đề. Ai cũng nói manh mối bị chặt đứt rồi, nhưng tôi không cho rằng như vậy, tôi hỏi mọi người vấn đề liên quản tới cái chết của Tiết Kiến Đình, hiện trường chứng minh hắn tự sát, điểm này không phải nghi ngờ, hắn ở trong đó, không ai ra tấy giết hắn. Nhưng đốc sát vẫn đi tìm nguyên nhân, nói lên vấn đề gì? Đó là không phải hắn lựa chọn tự sát, mà hắn ‘bị’ tự sát, nếu hắn không biết tình thế bên ngoài, hắn không thể chọn tự sát, hắn không thể vì bị sức ép hay cái gọi là sợ tội mà tự sát, mà vì nguyên nhân đặc thù mà không có lựa chọn khác, mọi người có tán đồng không?”
Điều này trong lòng mọi người ít nhiều đều đoán rằ, nhưng không ai dám công khai đưa lên thảo luận, dù là suy luận một rất nông cạn, Lục Kiên Định thấy ai nói tới vấn đề nông cạn này mới là nông cạn, mọi người đều hiểu thì giữ trong lòng với nhau là được, nước trong đó sâu cỡ nào, e là mọi người không dám biết.
“ Được, không ai phủ nhận, tôi coi mọi người đều thừa nhận rồi nhé.” Giản Phàm lại có lý của y, xóa bỏ xiềng xích tư tưởng cho mọi người, bỏ đi kiêng kỵ, nếu cả lãnh đạo còn ngần ngại thì cấp dưới sao làm hết mình, y dám nói điều không ai nói nên tổ viên của y dám theo y làm chuyện không ai dám làm: “ Sự kiện này khiến chúng ta khó chịu, nhưng tôi tin có người còn khó chịu hơn chúng tắ, vì thứ che dấu mười bốn năm bị lộ rằ, hắn còn ăn ngon ngủ yên được không? Không, thế nên hắn đã nhảy rằ, như vậy tốt hơn chuyện trốn trong góc tối nào đó làm chúng ta tốn công tìm.”
“ Nhưng làm sao tìm hắn đây? “ Quách Nguyên hỏi lớn:
“ Đúng thế, nói luôn đi, mọi người đầu óc không bằng cậu.”
Mọi người tuy thừa nhận lời y nói, nhưng mà phân tích lý trí với họ mà nói có điều cao xâ quá, họ chỉ nhìn thấy manh mối với nghi phạm, dù sao sốt ruột là dấu hiệu tốt, hơn là uể oải chán nản.
“ Giản Phàm. “ Hồ Lệ Quân trầm ngâm nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “ Có phải là cậu muốn đề xuất một đường lối điều tra mới không?”
“ A, tri âm khó tìm, vẫn là chị Hồ hiểu tôi nhất. “ Giản Phàm sáng mắt chỉ Hồ Lệ Quân:
Lục Kiên Định nghe lời này không vui lắm, ngạc nhiên hỏi: “ Nói cách khác cậu chuẩn bị phủ định phương án điều tra này?”
“ Đúng, tôi cho rằng manh mối đồ cổ vứt rồi. Tôi có vô số con đường khác để chọn, sao lại chọn con đường mà ai cũng nhìn rằ. “ Giản Phàm vung tấy nói, rất kiên quyết:
“ Oa ca, rất ngầu. “ Thằng nhãi tư tưởng phản động Tiêu Thành Cương thấy Giản Phàm phủ định lãnh đạo, hâm mộ nói:
Trương Kiệt không khác gì, vỗ tấy bôm bốp: “ Ngầu chết luôn.”
Hai tên này phụ họa một cái làm mọi người đang dựng tai lên nghe bật cười, thấy cuộc họp có dấu hiệu chuyển thành họp chợ, Lục Kiên Định trừng mắt thị uy.
Giản Phàm cũng không để hai tên đó có cơ hội pha trò, tiếp tục trình bày: “ Manh mối tra theo đồ cổ đã bị lộ, chúng ta biết, nghi phạm cũng biết, cả cục đều biết, thậm chí người ngoài còn biết, ta tiếp còn ý nghĩa gì?”
“ Tôi giả thiết mình là nghi phạm, tôi biết cảnh sát men theo manh mối đồ cổ sẽ tìm tới mình, tôi biết rồi sẽ làm gì? Tất nhiên là thu mình lại, hủy chứng cứ, thậm chí khi bị ép bất đắc dĩ sẽ rút khỏi vùng thị phi, chúng ta điều tra càng mạnh, chúng rút càng nhanh, tốc độ gây án luôn nhanh hơn tốc độ phá án, cuối cùng chúng ta chỉ uổng công vô ích thôi.”
“ Khi đó chúng ta bắt cả đám người Tề Viên Dân kỳ thực chính là thời cơ tốt nhất, bất kể từ Tiết Kiến Đình, Liên Nhận hay kẻ khác đều có thể tìm ra manh mối, nhưng Ngô Đích trống giong cờ mở một phát đã đánh động toàn bộ rồi, chúng ta đã mất cơ hội này, có khi nghi phạm đã bày sẵn thế trận dụ chúng ta vào điều tra, làm chúng ta nhiếu loạn.”
“ Được, cứ cho là tra được đi, bọn chúng không thể che đậy hết, nhưng một tháng, hai tháng hay là nửa năm đây, một năm thì sao? Nghi phạm sẵn sàng kéo dài mười bốn năm nữa với chúng tắ, chúng ta kéo dài được không? Nói không chừng quả năm mới không có tin tức gì, lãnh đạo đã giải tán tổ chuyên án này rồi. Chúng ta không có thời gian chơi trò mèo đuổi chuột với chúng.”
Nói tới giải tán là thành viên tổ điều tra đều khó chịu, đã trải quả một lần rồi, không phải không thấy không có khả năng mà là khẳng định sẽ xảy rằ, lòng tin vào lãnh đạo của họ xuống rất thấp.
Hồ Lệ Quân cũng có loại lo lắng tương tự, nhưng sợ đả kích sĩ khí của mọi người nên không nói rằ, không ngờ Giản Phàm nói thẳng ra như thế, cảm giác không theo kịp lối tư duy của y: “ Vậy cậu muốn sao?”
Lục Kiên Định không xác định hỏi: “ Giản Phàm, trừ manh mối này ra thì chúng ta còn lựa chọn nào khác à?”
Mọi người đồng loạt nhìn Giản Phàm trông đợi, cứ như đợi xem bữa tiếp ăn cái gì vậy, ai ngờ Giản Phàm đi một vòng lại quảy về chỗ cũ: “ Chúng ta không nói về đầu bếp nữa, giờ chúng ta nói tới thực khách bới móc, giống như bữa cơm trưa nay, Tiêu Thành Cương chê không đủ béo, Quách Nguyên lại bảo quá ngấy, dì Thời nói nhạt, chú Nghiêm bảo mặn, còn Trương Kiệt ăn xong phát biểu không ngon bằng khách sạn Quân Duyệt ... Có thể nói thế này dù đầu bếp số một thiên hạ cũng không thể làm ra bữa cơm hợp tâm ý tất cả mọi người, đúng không?”
Rồi lại nói tới ăn thật rồi, kéo mọi người theo lối tư duy của y không còn biết mình đang ở đâu, chốc vụ án, lát chuyển sang ăn. Hồ Lệ Quân vốn nghe rất chăm chú, nhưng nghe mãi không ra trọng điểm là cái gì, còn Lục Kiên Định mất kiên nhẫn không nghe tiếp được nữa, xen vào: “ Tôi biết vì sao Tần Cao Phong sảng khoái đồng ý cho cậu vào đội trọng án rồi, nghe cậu nói mà tôi muốn sinh bệnh ... Cậu dừng lại đó, đừng nói tới ăn nữa, nói thẳng vào chủ đề đi, phương án của cậu đâu?”
“ Phương án nào, tôi làm gì có! “ Giản Phàm mặt vô tội lắc đầu:
Mọi người lăn đùng ngã ngửa, không rõ nên cười hay khóc, tự hỏi bản thân nãy giờ làm cái gì? Lục Kiên Định sôi máu định vỗ bàn thì Giản Phàm bồi thêm một câu: “ Nhưng tôi có người biết rõ nội tình, không thể sai được.”
“ Cái gì? “ Lục Kiên Định giật nảy mình, tấy cứng đờ:
Thật không vậy? Ai nấy hoang mang, mấy ngày quả người thì không tới, người tới chẳng làm gì, ai ngờ Giản Phàm ru rú trong phòng có nghi phạm mới.
Giản Phàm không để ý tới phán ứng của mọi người, đứng dậy rút trong sổ ghi chép ra hai bức ảnh, dán vào cái bảng của Hồ Lệ Quân, mọi người nhìn một cái càng bất ngờ, trên ảnh là một đám người mặc đồ tắng trắng, giữa là hai mẹ con đang quỳ, xung quảnh nam nữ tới mười mấy người, đó chính là người nhà Tiết Kiến Đình hôm đó tới cửa đòi công bằng, chuyện đã quả vài ngày, ký ức vẫn như mới.