Hắc Oa

Chương 218: Đường vốn không có, là đi mà thành. (3)

Chương 218: Đường vốn không có, là đi mà thành. (3)

“ Thành Cương, mày nói trên cái bảng này không có nữ nghi phạm, không có tinh thần đúng không? Giờ tôi tăng thêm cho mọi người một nghi phạm, Phùng Mai Mai, nữ, 31 tuổi, thất nghiệp, cái tên này không lạ chứ? Đó là vợ Tiết Kiến Đình.”
Cái tên có trong hồ sơ, Hồ Lệ Quân còn nhớ, ghé tai Lục Kiên Định thì thầm cái gì đó.
Giải Phàm mỉm cười gõ tấm bảng giải thích cho đám đông chưa hiểu:” Thái thịt thuận theo thớ, chặt xương phải tìm được đốt, trong mấy nghìn vụ án tôi xem có một đặc trưng, đó là kiến vật ngã voi, lay đổ đại thụ, nhiều chuyện chúng ta thuả ở chi tiết nhỏ ... Vợ của Tiết Kiến Đình vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp, con trai mới hơn 1 tuổi, trừ hai nhân tố này, tôi không nghĩ ra loại lưu manh côn đồ như Tiết Kiến Đình có nguyên nhân nào phải tự sát.”
“ Hơn nữa sự kiện này mọi người không thấy có vấn đề à? Dân không đấu với quản, nghèo không đấu với giàu, Phùng Mai Mai, một nữ nhân giả đình bình thường, lấy đâu ra dũng khí quyết tâm đấu với chi đội hình sự? Nếu sau lưng không ai xúi bẩy giật dây, không ai chống lưng bày kế, có thể làm ra không? Báo chí không ai thao túng sao tung hê nhanh như vậy, xem bức ảnh đi, áo tắng trắng xóa, bắt mắt chưa, nếu bọn họ ăn mặc bình thường tới kêu khóc thì tôi không chú ý đâu, nhưng nhìn ăn mặc như đi lên sân khấu diễn kịch thế này, rõ ràng có kế hoạch.”
“ Tôi lang thang ở cái chợ đồ cổ bao ngày không lạ gì Tiết Kiến Đình là loại người thế nào, đừng nói cả chợ căm ghét hắn, đến cả cha mẹ hắn còn chẳng khác gì đã từ mặt hắn từ lâu. Hắn lấy vợ đi ở rể, thế thì đâu ra nhiều người vì hắn đòi công bằng thế? Chú ý thời gian, rất ngắn nửa ngày chưa tới mà cô ba chú bảy nhảy cả ra rồi, tôi không coi thường nữ nhân, nhưng nếu một người mất chồng đau đớn tới khóc chết đi sống lại, còn bình tĩnh đi tổ chức lực lượng đông đảo vậy không? Đám người này có vấn đề.”
Kỳ thực Giản Phàm chưa nói hết, là người từng mấy lần thao túng loại chuyện này, y nhìn ra vấn đề ngày lập tức, không chỉ có thân nhân tới nhanh, chuyện sau đó càng khiến sóng gió bão bùng, khiến tổ chuyên án không thể không khẩn cấp dừng lại, phải có tổ chức chặt chẽ.
Đây là chuyện xấu của chi đội khiến mọi người tiềm thức né tránh không muốn bàn, vì thế mà bỏ xót, nếu không tin rằng sớm có người nhìn ra vấn đề trước Giản Phàm, đây là vấn đề tâm thái chứ không phải trí tuệ gây rằ.
Lục Kiên Định rất thực tế hỏi nhanh:” Manh mối này có giá trị gì?”
“ Rất có giá trị là khác.” Giản Phàm nói chắc nịch:” Có thể nói thế này, trong tất cả các manh mối, đây chính là manh mối trực tiếp nhất, kẻ đứng sau thao túng những người này, khuếch đại sự việc, chính là kẻ có liên quản tới vụ án. Đồng thời đây cũng là manh mối đơn giản nhất, người thao túng sẽ không ẩn mình kín đáo như khi gây án được, vì đây không phải chuyện phạm pháp, hắn sẽ có lơ là. Thứ ba, đây là chuyện tương đối dễ vì cậy miệng họ dễ hơn cạy miệng đám tội phạm vào tù ra tội, điểm cuối của manh mối này chính là nghi phạm mà chúng ta muốn tìm, mọi người thấy sao?”
“ Chả thấy sao cả.” Người đầu tiên lên tiếng không ngờ là Trương Kiệt, lại còn phẫn nộ phản đối:” Chồng người ta vừa mới chết, lại tìm tới vợ người tắ, khác nhào gõ cửa quả phụ, đào bới mộ chồng, loại chuyện này quá đê tiện, muốn đi thì cậu đi đi.”
Không ngờ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ như thế, Giản Phàm không hiểu ra sao, nhìn Tiêu Thành Cương thì hắn gãi đầu gãi tai như khỉ gặp cấu đố khó, nhìn Quách Nguyên, hắn hơi trầm ngâm:” Giản Phàm, cậu ít ra thực địa, tôi chắc là cậu chưa bao giờ phải đi báo tử?”
Giản Phàm gật đầu xác nhận, lờ mờ hiểu ý Quách Nguyên.
“ Tôi nói thế này nhé, phải đi báo tử cho nhà nạn nhân là chuyện mà tất cả cảnh sát ngán nhất, ngán hơn cả phải đi truy bắt tội phạm nguy hiểm. Không ai muốn làm hết, đằng này chúng ta muốn điều tra cái nhà họ cho rằng chính chúng ta làm chồng người ta chết ...” Quách Nguyên không nói hết, chỉ thở dài:
Lục Kiên Định không xác định lắm, nhìn Hồ Lệ Quân hỏi ý, Hồ Lệ Quân khẽ gật đầu, hắn mới lên tiếng:” Tuy khó, nhưng đây cũng là một biện pháp, Giản Phàm, nói rõ hơn đi, nếu có đường lối phá án hoàn chỉnh thì có thể thực thi. Tôi còn có thể bổ xung những khiếm khuyết pháp lý trong biện pháp của cậu, dù tra ra rồi, cậu làm gì được người tắ? Hơn nữa điều này rời xâ tông chỉ vụ án.”
“ Ài, đúng là đội trưởng có nhãn quảng.” Giản Phàm lần đầu tiên phụ họa với Lục Kiên Định, giải thích:” Tôi đã suy nghĩ trình tự suốt mấy ngày quả, thứ nhất, lấy lý do vụ án chưa làm rõ, hạn chế đám Tề Viên Dân, Liên Nhận và người liên quản đi khỏi bản địa, đặc biệt là không được ra nước ngoài. Cái chết Tiết Kiến Đình đang điều tra, vụ án Đại ngọc điểu chưa có định luận cuối cùng, áp dùng biện pháp hạn chế là hợp tình hợp lý.”
“ Thứ hai, tôi kiến nghị lực lượng ngoại vi của chúng tắ, các đại đội hình sự, các đồn công an tiến hành điều tra hành vi kinh doanh đồ cổ của Tề Viên Dân, phải làm cho thanh thế thật lớn, không cần tra ra cái gì, khiến chúng lo sợ là được, có khẩn trương mới dễ sinh sai lầm. Còn nếu phát hiện manh mối mới thì quá tốt, áp dụng biện pháp giám thị nơi cư trú hoặc tạm giam.”
“ Thứ ba, đem lực lượng hạch tâm của tổ chuyến án dùng vu hồi manh mối, lấy Phùng Mai Mai làm điểm đột phá, tra người liên quản tới sự việc này. Tôi tin kẻ thao túng cách hai ba tầng thậm chí nhiều hơn làm việc này, manh mối này sẽ chạm tới chu vi của hắn, có lợi cho chúng ta xác định nghi phạm chân chính. Thêm vào cục đang điều tra, nếu các manh mối có điểm trùng khớp với nhau thì càng đơn giản. Tôi nghĩ tới áp lực nhất định, nhân vật quản trọng sẽ lại nhảy rằ.”
Câu cuối cùng nói tương đối mập mờ, phương án này tính nguy hiểm ra sao thì mọi người đều nhìn rằ, đem hạch tâm đặt ở ngoại vi, nếu không tác dụng, sẽ phải đi đường vòng lớn, một lần va vấp là một lần khôn, phương án này cần chi đội trưởng, Lục Kiên Định thông quả mới được, không như tổ điều tra lâm thời, nói sao làm thế.
“ Chuyện này ...” Lục Kiên Định chẳng giống cái tên hắn, không phải người kiên định cho lắm, quá khôn khéo đưa đẩy nên tất nhiên do dự lo được lo mất nhiều, nghĩ rất lâu mới nói: “ Lệ Quân, cô chỉnh lý hoàn thiện phương án, lát nữa tôi tìm chi đội trưởng báo cáo, phương án này để chi đội trưởng quyết định. Cuộc họp hôm nay tới đây thôi, mọi người đợi kết quả .. Trương Kiệt, Thành Cương tới lấy xe tổ bốn ở xưởng sửa chữa về.”
Hai tên này đều thích động tấy chân hơn động não, ngồi nãy giờ mất kiên nhẫn rồi, nghe thấy lái xe thì chạy đi ngay, Quách Nguyên cũng ới một tiếng rồi chạy theo nốt, Lục Kiên Định an bài rồi câu rồi đi.
Hồ Lệ Quên lặng lẽ thu dọn tài liệu, thấy Giản Phàm vì không được mọi người ủng hộ nên hậm hực ngồi đó, an ủi: “ Đừng nản, kế hoạch này của cậu tuy sáng tạo, nhưng rải lực lượng hạch tâm ra ngoại vi, nguy hiểm lớn lắm, đội trưởng Lục còn không dám tự quyết mà.”
“ Nguy hiểm tương đương với thu hoạch mà, nếu là biện pháp thông thường thì đợi thêm mười bốn năm nữa à? “ Giản Phàm lẩm bẩm, chợt nói thêm: “ À chị Hồ, khi chị báo cáo phương hướng, nói với đội trưởng Lục thêm Vương Vi Dân và Lý Uy vào, cả hai đều là người sưu tầm đồ cổ, nói không chứng liên quản vụ án buôn lậu đồ cổ, điều tra họ cùng anh em họ Tề.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất