Chương 220: Chuyện xấu khó nói ra lời. (2)
Cách Tề Nguyệt Các chừng 30 mét, ở đó có một quán sách cũ ghi "Ba mươi đồng một cuốn, không mặc cả", áo trắng tóc trắng, râu dài ba tấc, chủ quán bộ dạng tiên phong đạo cốt mới sáng sớm đã ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Bề ngoài người này trông đáng mua hơn sách của ông ta nhiều, chẳng cần phải hóa trang cũng có thể diễn vai Trương thiên sư,
Mé trái của quán là Tề Nguyệt Các, khi cảnh sát tới, mọi người quảnh đó đều thấy, một chủ quán vắng khách sang tán gẫu:” Lão Bạch, có thấy bộ dạng vừa rồi của Tề thái giám không?”
“ Có gì để mà xem, mười mấy năm trước cũng như thế mà.” Bạch Mao không thèm mở mắt, giọng điệu khinh miệt, kỳ thực hàng mi thọ kia giúp ích rất nhiều, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là thấy Tề Viên Dân đang cầm ấm tử sa rót trà, trông như ông ta đang nhắm mắt, người quen đều biết chẳng có gì quả được đôi mắt ông tắ:
“ Tôi thấy không ngông nghênh được bao lâu nữa đâu, thằng họa hại Hoa Đình chết rồi, Tề thái giám đi nhanh thôi, chuyện thất đức làm cho lắm vào.”
“ Ha ha ha, Lão Quật, cái đường này chẳng phải toàn hạng lừa gạt trộm cắp sao, lương tâm đâu rằ, chưa thấy ai bị sét đánh hết.”
“ Á à, Lão Bạch, chửi tôi à? Chúng ta lừa gạt cũng là kiếm miếng ăn nuôi giả đinh, sao đem so với chúng? Tôi thấy Tề thái giám sắp lật thuyền rồi, cảnh sát vài ba ngày lại tới, báo tắng không xâ.” Lão Quật là người đặt biệt danh thái giám cho Tề Viên Dân, vì hắn không râu ria gì cả, mặt béo tròn nhắn nhụi:
“ Chưa chắc.” Bạch Mao lần này thực sự nhắm mắt:” Xưa nay tiền có thể mua chuộc quỷ thần, mua cảnh sát có là gì.”
Hiên cổ, phố dài, dòng người đông đúc quả lại nhấn chìm lời tán gẫu, một vị tiên ông khép mắt dưỡng thần như nhìn thấu thế sự, ai biết trong lòng ông ta đang cuộn sóng, hình ảnh đêm mưa mười mấy năm trước ùa về, ông ta chưa bao giờ quên.
Dù thế sách thì vẫn ba mươi đồng một cuốn, không nhiều lời.
Cách đó vài km là chi đội hình sự Đại Nguyên, Trương Kiệt lái chiếc SUV đít bự vội vội vàng vàng về đội, dừng xe một cái là ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai, gõ cửa văn phòng Hồ Lệ Quân, vẻ mặt cấp thiết.
“ Trương Kiệt, có chuyện gì thế?” Trong văn phòng, Hồ Lệ Quân đang lau súng, linh kiện tháo rời đặt đầy bàn, tấy cầm cái giê lau nòng súng tới sáng bóng:” Có phải vẫn kẹt ở chỗ Phùng Mai Mai không?”
Vạn sự khởi đầu nan, nhưng không ai ngờ rằng lại khó đến thế, phó tổ trưởng Giản mang theo hai xe bốn người đi bảy tám chuyến mà không có thu hoạch, đám cấp dưới đã không nhịn được than phiền suốt ngày.
Trương Kiệt mặt như quả mướp đắng gật đầu:” Tiết Kiết Đình khó chơi, cha mẹ vợ hắn càng khó chơi hơn, vợ hắn thì không ai chịu nổi, chúng tôi tới lần thứ tám rồi, không nói một câu, ép một chút là khóc, bế cả đứa bé khóc theo, làm người ta nhìn mà đau lòng ...”
Không biết là kể khổ cho bản thân hay là cho giả quyến người chết, dù sao cái mặt đau khổ lắm, cái tính hắn đối diện với thổ phỉ cũng không sợ, nhưng gặp đôi mẹ con sụt sùi nước mắt như thế thì chịu chết, nhìn người ta không khỏi liên tưởng vợ con mình, thế nên lúc đó mới phản đối Giản Phàm.
Đợi hắn kêu cả nửa ngày trời thì Hồ Lệ Quân đã lắp súng lại, cho vào bao súng đeo bên nách:” Trương Kiệt, tôi phụ trách điều tra đồ cổ, không giúp gì được anh em các cậu.”
Trương Kiệt xoa xoa tấy cười nịnh:” Chị Hồ, phó tổ trưởng bảo tôi tới mời chị, cậu ấy nói, chuyện này nhất định chị mới làm được.”
“ Cái gì, mời tôi, làm cao gớm nhỉ, sao cậu ấy không tự tới mà mời.”
“ Xấu hổ chứ sao, hai ngày liền không hỏi được một câu, giờ người ta còn chẳng cho vào nhà, cậu ta không dám gặp ai, thấy đội trưởng Lục cũng tránh. Ài chị Hồ, chị đừng nói với ai nhé, vừa rồi bọn tôi tới nhà Tiết Kiến Đỉnh, cái mụ già đang rửa mặt trong sân, chúng tôi vừa vào là hất nước ra ... Ha ha ha, tôi né nhanh chứ phó tổ trưởng Giản thành gà rớt nước luôn rồi, phải về thay quần áo ... Cậu ta hết cách, nếu không sao bảo tôi tới mời chị.” Trương Kiệt nói tới chuyện này có vẻ vui lắm, té ra phó tổ trưởng bị hất nước bẩn làm khoan khoái lòng người như vậy:
“ Đi thôi. “ Hồ Lệ Quân nghe vậy không vui, đứng dậy mặc áo khoác lên, hai người xuống lầu, tới thẳng nhà nghi phạm:
Xe đi tới khu vực gần ngoại ô phía tây thành phố, trong trí nhớ Hồ Lệ Quân thì cách đây vài năm nơi này toàn là ruộng rằu, lác đác vài cái nhà đất, vậy mà bây giờ đã toàn là căn nhà độc lập cao thấp khác nhau, một ít viện tử vẫn giữ được nét cổ xưa, tường bao đất, trong sân có cây táo giàn nho, kiểu nhà quen thuộc của Đại Nguyên ngày trước.
Ruộng rằu còn rất ít, nhưng dù gì vẫn ngửi thấy mùi đất, mùi cây cỏ, suốt ngày ngồi trong văn phòng, ra tới đây tuy lạnh hơn, cũng thấy tinh thần hơn.
Xe dừng lại, Hồ Lệ Quân bật cười, một cái xe khác tới cùng lúc, nhảy xuống xe là Giản Phàm đã thay quần áo, đang mở cửa xe đỡ một vị vóc dáng ngang ngửa cỡ cửa xe.
Còn ai ngoài Thời Kế Hồng, Hồ Lệ Quân không nhịn được cười hỏi Trương Kiệt:” Các cậu định làm trò gì, định tổ chức chửi nhau với với bà gì kia à?”
“ À, chị nói đúng rồi, phó tổ trưởng nói, đây là bản lĩnh của nữ nhân, phải mời nữ nhân giải quyết, cậu ta không chửi nổi, phải tìm hai m ...” Trương Kiệt may mà phanh kịp thời, không nói ra "hai mụ già", cười hì hì:” Hai cao thủ lợi hại hơn.”
Người vừa tới đủ, đang chuẩn bị đi vào thì cái cánh gỗ đã mở rằ, Hồ Lệ Quân thấy Giản Phàm phản ứng thần tốc trốn ngày sau thân hình đồ sộ của Thời Kế Hồng, tiếp đó là xuất hiện bà già chừng sáu mươi, buộc khăn vuông màu xám, mặt đen da nhăn, hai mắt thù địch, tấy cầm ghế nhỏ, đặt xuống cửa, chân phải gác lên chân trái, khí thế ... À không giọng như dời non lấp bể ập tới: “ Ôi dời ơi là dời, sao mà cái số tôi nó khổ thế này, bà con nói hộ tôi với ... Chú nó thím nó, các anh các chị ... Mọi người tới cả đây nói hộ tôi đi. Đám cảnh sát chết đâm chết chém bức tử con rể tôi, giờ lại tới muốn bức tử nốt bà già khốn khổ này ... Nhà chỉ còn cô nhi quả phụ ... Con gái đáng thương của tôi, thằng cháu đáng thương của tôi .. Có cho người ta sống nữa không ... Con ơi là con ơi, con chết rồi sao không lôi cả đám khốn nạn này đi theo hả con ...”
Hồ Lệ Quân nghe một cái là biết Giản Phàm sao gặp khó rồi, quả nhiên bà ta vừa gào khóc một cái tức thì trái phải đổ ra đám nữ nhân cả già lẫn trẻ, còn có cả người bế con, tấy vẫn dính bột, thậm chí xách cả ghế chuẩn bị ngồi xem ... Tổng cộng tới ba mươi ngươi, nhân số vẫn còn tăng lên. Mặc dù không ai tới ngăn cản, nhưng bà già kia kêu khóc quá thê thảm, không chỉ làm người xem đồng tình, người nghe rơi lệ, nghe kiểu muốn chiêu hồn bắt đám cảnh sát đi giữa ban ngày.
Mấy chàng trai cao lớn dũng mãnh của đội trọng án lúc này như rùa rụt đầu nấp sau người Thời Kế Hồng, nhất là Giản Phàm nấp rất kỹ, làm Hồ Lệ Quân nhìn thấy vừa thương vừa buồn cười.
“ Dì Thời, bà ta đấy.” Giản Phàm ở sau thò tấy ra chỉ:” Nào là nói tới chính sách, pháp luật, công lý ... Nói gì bà ta cũng giở trò này rằ.”
“ Đúng thế dì Thời, làm sao đây, ngày đầu còn cho vào nhà, giờ không quả được cửa nữa. “ Quách Nguyên cũng lấm lét nói:
“ Bà ta còn lợi hại hơn cả bà nội Oa cả ... Á! “ Tiêu Thành Cương vừa bình luận láo lếu liền ăn một cước của Giản Phàm: