Chương 221: Chuyện xấu khó nói ra lời.(3)
Trương Kiệt thấy bên kia hết chỗ nên nấp sau lưng Hồ Lệ Quân:” Chị Hồ, làm gì đi.”
Hồ Lệ Quân còn chưa kịp nói gì thì có vị ra oai, Thời Kế' Hồng quảy đầu lại đuổi cái đám nấp sau lưng mình như đuổi gà đuổi chó, quát mắng:” Cút ... Chút chuyện nhỏ thế' này mà không không làm nổi, làm cảnh sát kiểu gì thế hả?”
Xung quảnh nhìn cảnh mấy chàng cảnh sát cuống quít bỏ chạy mà không nhịn được cười, Thời Kế Hồng hùng hổ đi tới, hai tấy chống hông cúi đầu nhìn xuống bà già kia, như hổ lớn nhìn chuột nhắt, rống lên:” Im, ầm ĩ cái gì thế' hả, bằng đấy cái tuổi đầu rồi còn làm cái trò không biết xấu hổ, để hàng xóm láng giềng tới xem trò hề hay ho lắm à? Ai làm gì bà, chính phủ bồi thường cho bà 12 vạn chưa đủ dưỡng lão à? Cái thằng con rể tai ương của bà có sống cũng suốt ngày cờ bạc gái mú, mang về nhà đồng nào không? Nói không chừng ngày nào đó bỏ con gái bà đấy, hay ho lắm à, hàng xóm ở đây ai không biết thằng đó là loại gì, à hay là chưa biết nên bà muốn tất cả cùng biết.”
Cái giọng vô địch thiên hạ của Thời Kế Hồng phát rằ, đừng nói bà già trước mặt, mấy chàng cảnh sát còn phải bịt tai lảo đảo lùi mấy bước, át cả tiếng của mấy láng giếng nỏi giúp, tiếng khóc của bà già kia cũng ngưng bặt.
Nhìn hàng xóm láng giềng người giúp thì ít mà người đợi xem trò cười thì nhiều, bà già cũng hơi chờn, nhưng mà chửi nhau thì không thể thuả thanh thế, nên vừa dừng một chút lại giở trò cũ, lăn lộn khóc lóc: “ Không sống nữa, không sống nữa, tôi khổ quá mà ... Bà con tới nói đi, kẻ nào bắt nạt bà già này, ra đường bị xe đâm chết, ăn bị chết nghẹn, chết cả nhà, kiếp sau cũng không được chết tử tế ... Con gái đáng thương của tôi, đứa cháu đáng thương của tôi ... Ông trời ơi, ông có mắt không vậy?”
Ác nhân ắt có ác nhân trị, chỉ thấy Thời Kế Hồng miệng nhổ nước bọt liên hồi: “ Phì phì phì, mụ già vô liêm sỉ, chửi ai thế hả, cẩn thận ông trời ứng lên người mình đấy, trên đầu ba thước có thần linh, ông trời không mù đâu, kêu to vào đến lúc cả nhà chết không tử tế đừng kêu ai.”
Trấn áp bà già kia một câu, sau đó dì Thời nhìn quảnh, giọng lớn thêm vài phần:” Chuyện Tiết Kiến Đình chắc mọi người đều biết rồi, sợ tội tự sát, cho dù tự sát, chính phủ bồi thường 12 vạn, sờ tấy lên ngực mà hỏi lòng xem, làm thế còn muốn thế nào? Ai mà không có con có cái, ai mà không phải kiếm miếng ăn nuôi giả đình, cảnh sát thì không phải người à? Nghe xem lời mụ ta có giống lời con người không? Cảnh sát chết hết thì bọn lưu manh như con rể bà ta tự tung tự tác à ... Bà kia, hôm nay dù tôi cởi bộ cảnh phục này, không làm cảnh sát nữa cũng phải chửi nhau với bà ba ngày, ai mà trốn là chó ...”
Với thể hình của Thời Kế Hồng, giọng nói càng có sức công phá hơn đối thủ vài lần, tình thế lúc này khá cân bằng, có người ủng hộ mẹ góa con côi, cũng có người chẳng lạ gì Tiết Kiến Đình là loại gì, chỉ trò ủng hộ cảnh sát, mà đa phần vẫn là muốn xem ai chửi lợi hại hơn, đúng sai không phải chuyện quản trọng.
Thế là hay rồi, bà già thì vẫn vật vã khóc lên khóc xuống, Thời Kế Hồng thì hăng hơn cả chấp hành nhiệm vụ trọng yếu, chửi om xòm làng phố. Hai người như kẻ thù gặp mặt, lại như gặp phải tri âm, chửi có đối thủ, chửi nhau mỗi lúc một đặc sắc, người xem đau hết đầu, không còn hứng thú giúp bên nào nữa, chỉ lùi ra sau cười nói bình phẩm.
Hồ Lệ Quân thấy cảnh sát đi chửi nhau giữa đường phố thế này mất mặt, song hai người kia chửi tới mức quên mình rồi, cô cũng khó giải quyết, mấy lần nhìn Giản Phàm thấy y cười vui vẻ lắm, như ngồi bên sông xem lửa cháy, làm cô tức giận lườm mấy cái. Thằng nhãi đầu óc thông mình nhưng không đặt vào chuyện đàng hoàng, toàn bày trò quỷ quái.
Rốt cuộc bên ngoài chưa phân thắng bại, người trong nhà không chịu nổi nữa, một nữ nhân tóc tai có hơi rối, bế đứa bé, mặt mày khổ sở càng tăng thêm vẻ đẹp não nùng đi rằ, kéo bà già vào nhà, bà già chưa chịu thôi, nhưng bị con gái nhét đứa cháu khóc váng tai vào lòng, vội vàng chuyển sang dỗ dành.
Nữ nhân kia thở dài nói nhỏ với mấy cảnh sát:” Mọi người vào đi.”
Thành công rồi, Giản Phàm chỉ đợi có thế, chạy tới ân cần đỡ Thời Kế Hồng vào nhà, cười tít mắt.
Người thiện ắt có chỗ ác, mà kẻ ác cũng có chỗ thiện, câu đó không sai.
Bà già vừa rồi chửi bới chúa ngoa độc ác lúc này thành thành người bà hiền từ, miệng "ê a" dỗ dành đứa cháu còn chưa biết nói, tiếng khóc vừa nhỏ đi là ấn bình sửa vào mồm, nhìn đứa cháu đưa hai tấy bụ bấm cầm quải bình sữa bú chùn chụt, cười vui mừng.
Cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người, đều có cảm giác hôm nay nghe phó tổ trưởng mời người tới chửi nhau có hơi quá đáng, nhất là Trương Kiệt trừng mắt nhìn Giản Phàm, Giản Phàm gãi gãi mũi, ngượng ngùng không nói gì.
Hồ Lệ Quân đuổi Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt ra ngoài trông cửa, giải tán đám đông, Quách Nguyên thấy trong nhà toàn trẻ con với nữ nhân, cũng chạy nốt. Phùng Mai Mai tự kéo một cái ghế ngồi, chỉ sô pha bảo ba người Giản Phàm:” Ngồi đi.”
Nhìn bài trí thì cũng là một nhà dư dả, đồ giả dụng đều là loại mới chưa phai sắc, TV LCD 29 inch, tường treo ảnh kết hôn của Phùng Mai Mai và Tiết Kiến Đình, có vẻ chưa quá lâu, nếu không biết gì nhìn vào, đây là giả đình hạnh phúc bình thường.
“ Nam nhân của tôi không giống mọi người nói, bất kể anh ấy ở ngoài kia làm cái gì, anh ấy đối xử với mẹ con tôi rất tốt, chúng tôi kết hôn hai năm, anh ấy chưa bao giờ to tiếng với tôi ...” Lời còn chưa hết, nước mắt đã chảy rằ, Phùng Mai Mai khóc thút thít:
Thời Kế Hồng vừa rồi còn khí thế như nuốt chửng sơn hà, lúc này không biết nói sao, nhìn sang Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân không tỏ thái độ mà nhìn Giản Phàm, có vài phần không vui. Cục đang điều tra chuyện tiết lộ bí mật, kỳ thực trực tiếp đi tìm người bị hại là biện pháp tốt, nhưng rõ ràng biện pháp này không thực hiện được, chồng người ta chết ở chi đội, làm sao có thể phối hợp? Thế nhưng Giản Phàm lại cứ làm hành vi trái lẽ thường, giờ hay rồi, thành thế cưỡi hổ muốn xuống cũng không được, giở cả tổ trừ Nghiêm Thế Kiệt bị kéo cả vào đây.
Ba người còn chưa nghĩ được tiếp theo nói ra sao thì Phùng Mai Mai lại nói: “ Anh ấy đã chết rồi, các người còn muốn gì nữa? ... Anh ấy có ngàn vạn cái sai cũng chưa tới tội chết đúng không? Mẹ tôi tuy già cả hồ đồ, nhưng vẫn biết ai tốt ai xấu, thân với con rể còn hơn con ruột ... Trong mắt các người, chúng tôi đều là phần tử tội phạm đúng không, hận chúng tôi không chết hết đi mới hài lòng phải không?”
Tuy không to tiếng chửi bới, nhưng không thuả kém gì bà già kia, đặt mình vào thế yếu, nói có lý có lẽ khiến Thời Kế Hồng không đối đáp được, còn Giản Phàm tất nhiên là mồm mép lợi hại, nhưng với cũng phải đối diện từng loại người thôi, cãi nhau với mười Lương Vũ Vân cũng không sợ, chấp hết mấy tên trong đội, nghi phạm cũng bị y quảy như chong chóng, nhưng hiển nhiên với cô gái khóc lóc là y chịu chết.
Thế nên trừ Thời Kế Hồng, Giản Phàm còn mời Hồ Lệ Quân.