Chương 224: Đâu ai bán thuốc hối hận.(2)
Bốn người đứng ngồi không yên, một lát sau có tiếng bước chân gấp gáp đều cùng khẩn trương đứng lên, chỉ thấy Lục Kiên Định vội vội vàng vàng chạy vào nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới một lượt:” Giỏi, giỏi lắm.”
Sau đó chỉ cả bốn: “ Từ bây giờ trở đi những người ở đây không được tự tiện rời đội, cho tới khi điều tra rõ ràng ... Tiêu Thành Cương, cậu đổi cái xe khác tới chỗ ở của Tiết Kiến Đình, cùng Trương Kiệt theo dõi, đề phòng chuyện ngoài dự liệu. Quách Nguyên, cô Thời cho hai người bốn đội viên, triệu tập em họ của Phùng Mai Mai về đây xem là loại gì. Giải Phàm, Lệ Quân, hai người danh nghĩa tra án tới đồn công an Nam Cung, hẹn Cung Văn Quân rằ, chú ý, đây mới chỉ là suy đoán, ai để lộ tin, tôi đích thân đưa vào ban đốc sát.”
Ba chiếc xe cảnh sát lập tức chia ba hướng phóng đi, tổ chuyên án im ắng mấy ngày, lặng lẽ nổi sóng gió rồi ...
Người bình thường phạm tội kết quả không tốt, nếu không phải người thường phạm tội, kết quả càng tệ.
Không bao lâu sau trong văn phòng của phó tổ trưởng Giản có một vị mặc cảnh phục, trung niên rồi, trên 40, sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông giống vừa khóc lóc một hồi, Giản Phàm nhìn hắn, người này giống như muôn phần thống khổ cúi gằm mặt, hai tấy vò đầu.
Tục ngữ nói thế nào nhỉ, đó là không có chỗ mua thuốc hối hận.
Đó là Cung Văn Quân, vừa mới bị Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân tắm đường hội thẩm, hay dở gì thì còn nể mặt vị đồng nghiệp này một chút, địa điểm thẩm vấn là văn phòng làm việc của đội trọng án. Có Phùng Mai Mai và em họ Phùng Khả Thấm xác nhận, không cho vị đồn trưởng Cung này có chút cơ hội chối cãi nào. Làm Giản Phàm phải trố mắt là vị này trông giống thiết hán không dễ khuất phục, vậy mà còn tệ hơn Phùng Mai Mai, chỉ vài ba câu đã khóc rồi, nào là hổ thẹn với sự bồi dưỡng của tổ chức, hổ thẹn với dạy bảo của lãnh đạo, rối còn có lỗi với đảng và nhân dân, khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc tới Giản Phàm nghe cũng xót xâ.
Giản Phàm có ít nhiều ấn tượng về người này, hơn một tháng trước tới chợ Nam Cung lểu lổng, y có quả đồn công an tìm hiểu tình hình, khi đó đồn trưởng Cung ít nhiều lên mặt quản gia, chớp mắt cái đã rơi vào cảnh này, nói thế nào cũng khiến người ta khó chịu trong lòng.
Gọi là thỏ chết cáo thương sao? Chưa tới.
Có điều loại cảm giác không khác bao, Giản Phàm chỉ làm một động tác, khẽ khép cửa lại không nhìn nữa.
Cách đó một gian phòng, Hồ Lệ Quân cầm sổ ghi chép báo cáo tình hình:” .. Phùng Khả Thấm, em họ Phùng Mai Mai có tiền ăn ăn trộm ngồi tù, theo như lời khai của hắn, 7 giờ 40 phút sáng ngày 6 tháng 11, tức là chừng 7 tiếng sau khi Tiết Kiến Đình tự sát, Cung Văn Quân tìm tới chỗ ở của hắn, thông báo tin Tiết Kiến Đình đã chết, đồng thời đưa ra chủ ý tập hợp giả quyến bao vây chi đội, hứa rằng sau khi thành công sẽ lấy một phần tiền đền bù của chính phủ trả cho hắn làm thù lao. Tiếp đó Phùng Khả Thấm mời mấy người quen đóng giả làm người thân tới chi đội tạo thanh thế ... Sau đó Phùng Mai Mai theo Cung Văn Quân an bài lấy 2 vạn trả cho Phùng Khả Thấm làm thù lao, cơ bản đúng lời khai của Cung Văn Quân ...”
Trong suốt quá trình nghe báo cáo, Ngũ Thần Quảng không nói một lời, mặt âm u như mưa rào, tra đi tra lại cuối cùng tra tới người mình, làm sao mà ai vui vẻ được. Nguồn tin của Cung Văn Quân lại càng khiến người ta thất kinh, không phải từ người trông coi, mà là từ thẩm vấn viên Hứa Lập Minh. Vừa rồi Ngũ Thần Quảng đóng cửa gọi điện, chắc là xin chỉ thị cục, Hồ Lệ Quân đoán chừng cả hai người kia sẽ cùng ngồi bên trong khá lâu.
“ Mất mặt, mất mặt quá thể ... Mặc cảnh phục, phục vụ cho gian thương, mất mặt ... Lần này mất mặt quá lắm rồi.” Ngũ Thần Quảng gõ bàn rồi chuyển thành đấm bản, lửa giận không suy mà còn càng lúc càng thịnh:” Lại còn là Lý tắm Trụ gì nữa chứ, một tên tù phạm mà chỉ huy được cả một đồn trưởng đồn công an, đi gây chuyện với chính người mình ... Cảnh sát nghe tội phạm chống lại cảnh sát ... Nhục, nhục quá! ... Ngoài kia đồn thổi đồn công an tra ít thì vấn đề ít, tra nhiều vấn đề nhiều, triệt để tra thì bắt cả đồn, tôi không tin, giờ xem ra bọn họ nói nhẹ lắm, giờ không tra mà vấn đề tự tới ..”
Cái này nói cũng đúng, cảnh sát tham ô hối lộ nhận của đút còn lý giải được, giờ nghe tội phạm chỉ huy chống cấp trên, chẳng hóa tội phạm cao hơn cả chấp trên à? Lãnh đạo nào chịu nổi, trong phòng chỉ có tiếng chửi bới của Ngũ Thần Quảng, không ai dám nói gì, chưa tra ra thì đứng ngồi không yên, tra ra rồi chết nửa người .
“ Chi đội trưởng, người của đốc sát thành phố tới.”
Lục Kiên Định nhắc một câu, nhìn quả cửa sổ thấy một chiếc xe cảnh sát mang dấu hiệu đốc sát đi vào sân, sau đó có ba đốc sát đội mũ cảnh sát màu trắng đi về phía đội trọng án.
“ Đưa đi đưa đi ... Tạm thời chưa thông báo cho giả đình.” Ngũ Thần Quảng khẽ xuả tắy, có tiếc nuối, có tức giận, càng có cảm giác bất lực:
Người đi rồi, một trước hai sau kẹp Cung Văn Quân vào giữa, rời khỏi cửa, đầu cúi gằm bao lâu Cung Văn Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Phàm, nhìn người dụ mình tới chi đội, ánh mắt không biết truyền đạt thứ tin tức gì, nhưng ai oán thê thảm hơn cả oán phụ mất chồng, Giản Phàm sởn gai ốc.
Xe đi rồi, Cung Văn Quân bị đưa đi, Ngũ Thần Quảng ra ngoài không nói không rằng chỉ vỗ vai Giản Phàm một cái, Lục Kiên Định đi sau còn chẳng nhìn lấy một cái đã đi ...
Í, sao hôm nay hai vị lãnh đạo cũng như oán phụ vậy? Mà lại còn oán mình, thế là sao?
“ Giản Phàm, làm sao thế? Khó chịu à?”
Sau lưng có người gọi khẽ, chính là người khiến Giản Phàm mỗi lần đối diện đều xấu hổ không sao thích ứng được, Hồ Lệ Quân đã đi rằ, không biết đã đứng sau lưng Giản Phàm bao lâu, bàn tấy đặt lên vai y, bóp nhẹ:” Mấy năm trước tôi làm một vụ án, đích thân bắt một đồng nghiệp, khi đó cảm giác của tôi cũng giống cậu bây giờ, có chút không đành lòng, thấy không đáng thay cho hắn, trong lòng cuồn buồn bực không vui suốt thời gian dài ...”
Lời nói nhỏ nhẹ khiến Giản Phàm thoải mái hơn một chút, nhìn Hồ Lệ Quân, trông cô có vẻ nhìn thế sự còn bình đạm hơn mình vài phần, lại hỏi:” Tôi có cảm giác như mình làm chuyện gì xấu vậy, chị Hồ, giờ cảm giác chị ra sao?”
“ Hiện giờ à?” Hồ Lệ Quân thu tấy lại mỉm cười:” Chẳng có cảm giác gì, nghi phạm là một khái niệm rất rộng, bây giờ hắn không phải đồng nghiệp mà chỉ là nghi phạm mà thôi, bắt ai cũng như ai. Một vài chuyện thật khó tin được, đồn trưởng một đồn công an, lại có tư giao thâm tình với tên lưu manh, sống giúp che dấu tội lỗi, chết giúp đòi công bằng, trước mặt tiền, chẳng ai cao thượng được, chuyện này không liên quản tới nghề nghiệp.”
Hai người bất tri bất giác đi sóng vai bên nhau vào văn phòng, Thời Kế Hồng và Quách Nguyên cũng nghe thấy câu này, kết quả bất ngờ chẳng khiến một ai vui vẻ, thấy hai vị phó tổ trưởng ngồi xuống, Quách Nguyên chợt nhớ ra cái gì: “ Chị Hồ, dì Thời, tôi phát hiện ra một vấn đề của phó tổ trưởng Giản, mọi người có phát hiện ra không?”
“ Tôi có vấn đề gì?” Trong lòng Giản Phàm vôn đang bực bội, nhướng mắt lên đe dọa hỏi: