Chương 223: Đâu ai bán thuốc hối hận. (1)
Cứ như là sợ Phùng Mai Mai không khóc vậy, Giản Phàm cũng phải ớn, tiếng nấc nghẹn ngào của Phùng Mai Mai vừa vang lên không lâu, Hồ Lệ Quân lại tấn công:” Tôi không tin cô không biết gì, chẳng lẽ cô không muốn làm gì vì chồng mình?”
“ Nhưng ... Nhưng ... Người đã chết rồi, tôi còn làm gì được nữa.” Phùng Mai Mai chấm nước mắt nói đứng quãng:
“ Có chứ, cho chúng tôi biết, ai xúi cô bao vây chi đội hình cảnh, yên tâm, chúng tôi không phải tới tính nợ cũ, tiền đã bồi thường rồi, đó cũng là trách nhiệm chúng tôi nên chịu.”
“ Chuyện này ...” Tiếng khóc ngừng lại, Phùng Mai Mai nhìn Hồ Lệ Quân môi mở ra mấy lần nhưng không thể đủ quyết tâm:
“ Cô yên tâm, chúng tôi chỉ đi tìm kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của chồng cô, sau khi xảy ra chuyện, tin tức này đã bị phong tỏa, không biết vì sao lại bị lộ rằ. Từ khi chồng cô chết đến khi người nhà cô xuất hiện chưa tới 10 tiếng, thậm chí pháp y còn chưa kiểm tra xong ... Chúng tôi muốn điều tra phải chăng có kẻ cố ý lợi dụng sự thiện lương, kích động giả đình cô quấy nhiếu công tác tổ chuyên án. Nói không chừng kẻ này liên quản tới cái chết của chồng cô, chúng tôi muốn chân tướng, cũng là công lý cho chồng cô.” Hồ Lệ Quân nói hết sức nhẹ nhàng tình cảm:
“ Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Phùng Mai Mai kiên quyết lắc đầu:
“ Tại sao không?”
“ Tuyệt đối không thể, đồn trưởng Cung cũng là cảnh sát, ông ấy là đồng nghiệp của cô mà.”
“ Đồn trưởng Cung nào?”
Giản Phàm chợt nhớ ra một người, hỏi vội:” Có phải đồn trưởng Cung của đồn công an Nam Cung không?”
“ Đúng thế.” Phùng Mai Mai gật đầu rồi lại lắc đầu:” Không thể nào là ông ấy, nam nhân của tôi nhiều lần gặp chuyện, đều là tôi đi tìm đồn trưởng Cung nhờ giúp, tuy ông ấy là cảnh sát, nhưng quản hệ với nam nhân tôi rất tốt ... Không thể nào là ông ấy, sáng hôm đó tôi vừa dậy thì ông ấy tới nói có chuyện quản trọng, khuyên tôi nghĩ thoáng, người dù sao đã không còn, nghĩ cách có bồi thường ... Nhà tôi có già có trẻ, tôi là nữ nhân, còn chú ý nào nữa? Đồn trưởng Cung rất chiếu cố nhà tôi, tôi nghĩ không hại chúng tôi ... nên ...”
Tin tức này làm cả ba người bàng hoàng, Hồ Lệ Quân tìm tấm ảnh trên người, đó là ảnh hiện trường hôm đó: “ Mấy người này có phải người thân của cô không? Chẳng lẽ đồn trưởng Cung cũng thông báo cho họ?”
Phùng Mai Mai do dự mãi mới chỉ một thanh niên trên bức ảnh: “ Chỉ có đứa em họ xâ của tôi thôi, còn lại ... Tôi chưa bao giờ gặp.”
Hỏi nửa ngày trời, hỏi ra chuyện hết sức khó tin, một đám người đòi công ly toàn là người không liên quản, Hồ Lệ Quân quảy đầu nhìn hai người kia, Thời Kế Hồng vẫn ngẩn rằ, Giản Phàm thì bóp trán, cái vẻ, chuẩn bị đau đầu rồi ...
“ Phong tỏa tin tức nghiêm ngặt ... Hiện chỉ giới hạn ba người chúng ta biết, tôi báo cáo với đội trưởng Lục rồi quyết định.”
Vừa mời rời nhà Phùng Mai Mai, Hồ Lệ Quân hết sức khẩn trương an bài, chuyện này là tất nhiên không ai ý kiến gì, lại an bài Trương Kiệt kiếm chỗ kín đáo gần đó để theo dõi động tĩnh nhà Phùng Mai Mai, sau đó hai chiếc xe phóng hết tốc lực trở về chi đội.
Hồ Lệ Quân đã đi báo cáo, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên thì chưa biết tình hình, thấy mặt mày mọi người khó coi, còn cho rằng chẳng hỏi ra cái gì, vừa vào tới văn phòng lại còn than vãn, kêu mệt sức, tốn công lại bị chửi bới, Thời Kế Hồng đang khó chịu sẵn, vung cánh tấy như hộ pháp cho mỗi tên một bợp, mắng:” Suốt ngày dì, dì gọi thân thiết lắm, nói là đi ăn cơm, té ra mấy đứa gọi dì đi chửi nhau.”
Tiêu Thành Cương ôm đầu cười cợt giải thích:” Dì Thời, không phải lỗi của cháu, là Oa cả đưa ra chủ ý xấu đấy, cháu không chấp hành mệnh lệnh không được.”
“ Dạ đúng đấy ạ, muốn đánh dì cứ đánh cậu tắ.” Quách Cương muốn kéo Giản Phàm chết chùm:
“ Dì Thời, không phải nói chứ, vừa nãy dì đúng là oai phong hết chỗ chê, so với Trương Phi năm xưa quát ba tiếng ở cầu Trường Bản còn lợi hại hơn, phần tử phạm tội gì cũng bó tấy chịu trói. Oa cả nói dì lợi hại lắm mà cháu còn không tin ... Mục Quế Anh năm xưa chỉ như dì thôi.” Tiêu Thành Cương không biết có phải có bạn gái rồi nên bản lĩnh nịnh bợ tiến bộ rồi không:
“ Đúng đúng, từ hôm nay trở đi, người cháu súng bái nhất không phải Sherlock Holmes, không phải phó tổ trưởng Giản, mà là dì ... Dì là thần tượng của cháu.” Quách Nguyên xun xoe hết cỡ, ý đồ sau này có chuyện khó nhằn tương tự thì rủ dì Thời đi, hiệu quả gấp trăm lần so với thằng Tiêu Thành Cương vô dụng.
Mặc dù hôm nay tổ chuyên án có phát hiện trọng đại, thế nhưng với đồng chí già sắp nghỉ hưu không màng tới công tích hay thăng tiến nữa thì cũng không phải chuyện gì quản trọng.
“ Hai đứa bé này chẳng quả ít thấy thôi.” Thời Kế Hồng nghe hai người cả ngợi không ngớt thì quên hỏi tội, buông tấy rằ, có vài phần đắc ý khoe khoang:” Khi dì ở đại đội bốn, có lần phần tử giáo phái tụ tập gây sự, có biết là bao nhiêu người không? Hơn sáu trăm người đấy, biết chúng si cuồng thế nào không? Dù còng vào rồi còn hô hào thi pháp gì đó, bên trong còn có người thân phận cao hơn cả chi đội trưởng của chúng ta ... Mấy đứa biết dì làm thế nào không? Hừ ... Dì chia chúng ra 15 người một tổ, lấy lý thuyết phục, lấy tình vỗ về, nói cho chúng không đánh nổi một phát rắm, ngoan ngoãn theo dì lên tàu hỏa về nguyên quán ... Một mình dì giải tán hơn 400 người, công lao lớn như thế, chi đội chẳng thưởng ... Có điều dì cũng không thèm bận tâm.”
Dì Thời nói tới nước bọt bắn tứ tung, nói chuyện này sang chuyện khác, nói tới chỗ hưng phấn còn hoa chân múa tắy, còn minh họa cứ như đang ở hiện trường thật, xem còn thích hơn xem kịch trên sân khấu, ba người Giản Phàm vỗ tấy rào rào.
“ Dì Thời, hôm nay Oa cả đưa ra chủ ý xấu, sao dì toàn đánh bọn cháu mà không xử lý anh ấy? “ Tiêu Thành Cương thấy Thời Kế Hồng nói xong hưng trí ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi:
“ Đúng ạ, dì đánh cậu ta đi, bọn cháu không ngăn đâu. “ Quách Nguyên đổ dầu vào lửa, bị Giản Phàm sai phái mấy ngày liền, lòng rất ấm ức: “ Thế này là sao chứ, hay dở gì ở đại đội một cháu cũng là thảm trưởng, là Phi Hổ tướng của đại đội một, từ khi bị vào tổ chuyên án, toàn chuyện bực mình, suốt ngày đi dây dưa với bà già nữ nhân, lại còn bị chửi ... Có chút hiệu quả đã đành, đây mấy ngày liền không được cái chó gì. Nhìn cậu ta là cháu muốn đá vài phát, hay là cháu giữ cho dì đá nhé?”
“ Nói hai đứa thế nào đây? Còn lải nhải, kém Giản Phàm quá xâ, làm việc khó khăn chút là cằn nhằn, không nghĩ cách giải quyết, chỉ lắm mồm, vô tích sự ... Ai bảo không có hiệu quả, lần này thu hoạch lớn ... “ Thời Kế Hồng đang dương dương đắc ý thì nghe thấy Giản Phàm hắng giọng một tiếng, sực tỉnh cười quảng quác như vịt: “ Ha ha ha ... Lở lời, lỡ lời, cái miệng này thật là ...”
“ Oa ... “ Quách Nguyên hết nhìn Thời Kế Hồng lại nhìn Giản Phàm, tức thì hiểu rằ, không vui: “ Này Giản Phàm! Làm cái gì thế, ngày cả bọn tôi mà cũng không tin à?”
“ Ài, ngồi xuống đi. “ Giản Phàm thở dài xuả tắy, chuyện người mình đâm sau lưng chẳng hề dễ chịu: “ Chẳng phải chuyện hay ho gì đâu, biết ngày bây giờ đấy, sợ lúc đó hai người lại mong là không biết gì.”
Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương ù ù cạc cạc nhìn nhau, xem vẻ mặt Giản Phàm không giống đùa, đều trở nên nghiêm túc, có vẻ không phải chuyện hay ho gì thật.