Chương 226: Hung án thôn nhỏ. (2)
Giản Phàm chỉ thấy mắt hoa lên, tấy chân mềm nhũn băng giá, miệng thở hồng hộc, Quách Nguyên vung tấy tát Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt: “ Con mẹ nó, bọn mày lần đầu làm cảnh sát à? Chỉ canh gác cũng để xảy ra chuyện .., Giản Phàm! Giản Phàm! Cậu làm sao thế?”
Giản Phàm toàn thân co giật như lên cơn động kinh, khó khắn lắm mới nói được: “ Thông báo cho đội! ....”
Hoảng rồi, loạn rồi, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương còn hồ đồ không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Quách Nguyên lại đá thêm mỗi tên một phát, rút điện thoại gọi về đội trọng án.
Xe cảnh sát hú còi chạy khỏi cổng chi đội, phá vỡ trời đêm tĩnh mịch.
Chưa đầy hai mươi phút sau Lục Kiên Định tới nơi, thấy bốn đội viên tổ chuyên án ngồi bệt trước cửa, mỗi bên hai người, pháp y bật đèn vào trong.
Đèn sáng rồi.
Ngoài cửa chỉ liếc nhìn một cái, Giản Phàm đã thấy ruột gan lộn tùng phèo, Phùng Mai Mai sáng nay còn trò chuyện, lúc này mặc chiếc áo len trắng nằm trong vũng máu đỏ, cổ như bị bẻ gãy thành góc độ kỳ quái. Giản Phàm tức thì cúi đầu xuống "ọe" một tiếng, nhưng không nôn ra gì, chợt nhớ rằ, cuống lên:” Đội trưởng, trong nhà có đứa bé, đứa bé ... Mau tìm đứa bé, còn có người già.”
“ Mau ... Lão Hậu, tìm xem còn có ai?” Lục Kiên Định cuống cả lên:
“ Nơi này ... Có bà già, vẫn thở ... Đưa tới bệnh viện.”
Trong nhà có người hô, hai pháp y dìu bà già hôn mê bất tỉnh ra sân, Giản Phàm hét lên:” Đứa bé, mau lên, còn có đứa bé ... Tìm nó.”
Gần như vừa khóc vừa gào, tiếng người hỗn loạn, kinh động bốn xung quảnh, lát sau lại có tiếng người:” Nơi này ... Bị chùm trong chăn, vẫn thở, không kịp đưa tới bệnh viện, ai giúp với ...”
Giản Phàm không nghĩ gì xông vào, Lục Kiên Định và Quách Nguyên giữ không được, ở trong phòng ngủ, đứa bé bị chùm chăn tới tím tái, pháp y cẩn thận đặt thẳng người đứa bé, cởi áo, hai tấy đặt lên ngực đứa bé làm hô hấp nhân tạo ...
Một, hai ... Năm, mười ...
Đứa bé xem ra bị chùm trong chăn khá lâu, pháp y chán nán đứng lên, trán lấm tấm mồ hôi.
“ Chú, chú ... Thử lần nữa đi ...”
Giản Phàm thấy pháp y đã dừng, kéo tấy gọi, giọng nói như khóc, một cái nhà yên tĩnh, chốc lát thành hiện trường hung án, Giản Phàm sợ thì ít áy này thì nhiều, nhìn đứa bé sắp mất đi sinh khi, không giúp được gì, chỉ biết cầu khẩn:
“ Chú, thử đi ... Không thì chú dạy cháu ...” Giản Phàm lau nước mắt, đứa bé không biết tên là gì, mắt nhắm nghiền, không biết có mở mắt ra được nữa không, đặt tấy lên ngực đứa bé nghe hiệu lệnh pháp y:
“ Được rồi, bình tĩnh, cần phải rất bình tĩnh.” Viên pháp y thấy tâm tình Giản Phàm kích động như thế, dù cảm thấy không còn hi vọng vẫn nói:” Tôi làm hô hấp nhân tạo, cậu ép tim, tôi làm một lần, cậu làm năm lần, cứ thế ... nhớ chưa?”
“ Cháu phải sống, nhất định phải sống nhé.
Hai tấy Giản Phàm đã cứng đờ vì lạnh, đứa bé nằm dưới không có chút phản ứng nào, da xanh tím đi, nước mắt chảy ra không cả kịp lau, chỉ lầm bẩm : “ Cháu phải sống, cháu phải sống, cố lên, cố lên!”
Thời gian tích tắc tích tắc trôi đi, lại năm rồi mười phút, pháp y thi thoảng lại kiểm tra vẫn không thấy gì, người đứa bé cảm giác lạnh hơn, môi dần tím tái, hi vọng như đang xâ dần, nhưng chàng trai kia vẫn chưa từ bỏ hi vọng.
Ở bên ngoài lại có thêm xe cảnh sát tới, hai cánh cửa mở ra đồng loạt, là phó cục Tiêu và Ngũ Thần Quảng.
Phó cục Tiêu có vẻ vô cùng tức giận, vừa xuống xe chưa biết nếp tẻ gì đã quát tháo:” Thế này là thế nào? Ai, có những ai ở hiện trưởng, là cảnh sát nào phụ trách?”
Đồn trưởng đồn công anh khu vực biết lãnh đạo thành phố, vội vàng báo đúng sự thực:” Báo cáo, là bốn đồng chí Trương Kiệt, Quách Nguyên, Giản Phàm, Tiêu Thành Cương của đội trọng án.”
Phó cục Tiêu chưa hỏi trắng đen đã vung tắy:” Đình chỉ, đình chỉ hết cho tôi, đuổi về nhà.”
Ngũ Thần Quảng vội vàng nói:” Phó cục trưởng Tiêu, kỳ thực chuyện này không phải lỗi của họ, nhất là Giản Phàm và Quách Nguyên, bọn họ chỉ ..."
“ Lúc này còn nói không liên quản à? Gây chết người rồi đấy .” Phó cục trưởng Tiêu quảy sang trút giận lên cả Ngũ Thần Quảng:” Các anh làm ăn kiểu gì thế hả, rốt cuộc là phá án hay là phá hoại? Tra đi tra lại chưa thấy được cái gì mà toàn sinh ra chuyện phiền hà, lần trước rồi tới cả lần này, điều này chứng tỏ anh chưa đủ sát sao với đội ngũ, không biết giao việc vào tấy đúng người.”
Bên ngoài lãnh đạo chửi mắng, bên trong vẫn cứu người, Giản Phàm không nhớ lặp đi lặp lại động tác bao lần, cứ máy móc lẩm bẩm đếm.
Một, ha, ba ...
Oa!
Rốt cuộc lần này ông trời không làm người ta thất vọng, một tiếng khóc váng nhà như đứa bé đang ngủ say bị đánh thức, pháp y thở phào nhìn chàng cảnh sát không quen đang mếu máo khóc chảy nước mắt nước mũi, nhìn không rõ khóc hay cười, hai tấy luống cuống đưa rằ, như muốn bế đứa bé mà không dám, một lớn một nhỏ cứ vậy khóc.
Hồ Lệ Quân biết tin muộn một chút, tới nơi thì hiện trường đã bị người xe vây kín mít, đội trọng án, phân cục ngoại ô và đại đội sáu, chuyện điều tra tiền kỳ đã bắt đầu với hàng xóm xung quảnh, khó khăn lắm mới chen vào được hiện trường. Vài pháp y đang kiểm tra hiện trường, hỏi tìn hình mới nhất, chết chưa tới hai tiếng, một chết một trọng thương, hỏi tới đứa bé, pháp y chỉ phòng ngủ, Hồ Lệ Quân chạy vào, sững người ...
Giản Phàm đang bế một đứa bé, vừa khóc vừa đung đưa dỗ dành, thi thoảng lại quệt nước mắt, miệng ê a không biết hát gì ru đứa bé ngủ.
Cảnh tượng đó ai nấy im lặng, ngày cả phó cục Tiêu đang hung hăng đồi đỉnh chỉ đòi đuổi người nhất thời không dám nói gì, nếu không e danh tiếng gây dựng bao năm của ông ta sẽ trôi theo dòng nước hết.
Nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
“ Chị Lục, nghe vụ án diệt môn kia chưa, cả nhà bốn người chết hết, chỉ còn đứa bé một tuổi ... Người trên bộ xuống rồi, nghe người chi đội nói, kinh khủng lắm.”
“ Giám sát trên bộ đã xuống rồi à?”
“ Hôm nay các lãnh đạo triệu tập hết bên điều tra hình sự tới họp đấy, chị nghĩ vì chuyện gì, em vừa xem tài liệu cuộc họp.”
“ Ôi sắp hết năm rồi còn xảy ra chuyện này, bên chi đội e là không dễ sống.”
“ Chị Lục, chị còn nhớ chàng cảnh sát đẹp trai năm ngoái tới chỗ chúng ta không? Giản Phàm ấy, ở lễ biểu dương, chúng ta còn gặp.”
“ Nhớ chứ? Mà làm sao?”
“ Bây giờ là phó tổ trưởng tổ chuyên án rồi, liên quản tới vụ án diệt môn.”
“ Chà, thăng nhanh vậy sao, mới bao tuổi chứ?”
“ Không bằng Ngô Đích, có điều Ngô Đích ngã ở vụ án này, còn cậu ấy bị đình chỉ, em nghe chồng em kể, đội trọng án gác cửa người bị hại khi xảy ra chuyện này, hai cục trưởng và chính ủy tới hiện trường, đình chỉ toàn bộ bọn họ. Tổ chuyên án đó đụng vào ai chết người đó, cục bắt dừng hai lần rồi, bảy tám cảnh sát gặp họa, đoán chừng cục không dám đào sâu nữa.”
“ Ôi, cái nghề của chúng ta là thế, trách ai được, ai không may thì vậy thôi.”
Văn phòng tổng hợp cục công an Đại Nguyên, vừa bố trí xong hội trường, hai cô cảnh sát nhân lúc rảnh rỗi tán gẫu vụ hung án mấy ngày quả đang ầm ĩ khắp nơi. Thiếu chút nữa là thành vụ án diệt môn rồi, nhưng mà người ta vẫn thích dùng hai chữ "diệt môn" để thể hiện trình độ am hiểu nội tình, cùng với độ oanh động của vụ án này. Thế là quả miệng người này người kia, nghe càng dễ sợ, so với "sát nhân ma vương" Vương Ngạn Thanh nổi tiếng một thời ở Đại Nguyên còn đáng sợ hơn.
Thứ không biết mãi mãi làm người ta sợ hãi, hơn nữa lời đồn đại đáng sợ luôn hữu hình, đối với chàng cảnh sát đang ở trung tâm vụ án, người biết đều nuối tiếc hoặc cảm thông, giống hai cô gái có duyên gặp mặt một hai lần này, vẫn còn nhớ nụ cười tươi rói đơn thuần, tới văn phòng còn dạy họ ăn uống.