Chương 227: Không sai chớ nói lỗi. (1)
Tầng 5, phòng hội nghị đa công năng, đội trưởng Cao tới từ đại đội 6 đang báo cáo với lãnh đạo quá trình phá án vụ án vào nhà giết người 1116.
“ ... Căn cứ vào kiểm tra hiện trường vụ án thôn mới đường Trần Thủy, giữa hai kiến trúc nhà dân thường có nhà xí đơn giản do cư dân tự làm rằ. Nghi phạm chính thông quả khe hở rộng bằng một người này nhảy vào sân, né tránh hai nhân viên theo dõi, người bị hại Phùng Mai Mai bị cắt động mạch cổ chết ngày tại chỗ. Người mẹ Trần Hương bị đánh mạnh vào đầu, chết trên đường tới bệnh viện, thủ pháp gây án của nghi phạm rất thuần thục, đều một chiêu trí mạng. Hiện đã thành lập tổ chuyên án điều tra, lực lượng 17 người, nhân viên ngoại vi trên 30, lần lượt kiểm tra 1246 cư dân sống ở thôn mới, đồng thời tiền hành đối chiếu với ba trạm gác giao thông ...”
“ Ài, Tiểu Cao, dừng lại đi .. “ Phó cục trưởng Tiêu thấy lại sắp bắt đầu tràng giang đại hải liền không khách khí cắt ngang: “ Ở chỗ này, có thể khoe công, còn kêu khổ thì khỏi, nói thẳng kết quả đi.”
“ Kết quả ... Kết quả ... “ Đội trưởng Cao ngập ngừng: “ Không có bất kỳ tiến triển nào, hiện trường không có dấu vết giá trị, giết người rất chuyên nghiệp, láng giềng không nghe thấy tiếng động nào, theo tư liệu mà đội trọng án cung cấp, chúng tôi cho rằng liên quản tới hành vi phạm tội của Tiết Kiến Đình khi còn sống, có kẻ lo lắng bị bại lộ nên giết người bịt miệng.”
“ Đừng có cho rằng, càng đừng có hẳn là, các anh ngày đầu làm cảnh sát sao? Giám sát của bộ công an đã xuống, hai tuần rồi mà ngày phương hướng điều tra còn chưa xác định, tỉnh truy cứu thì ai chịu trách nhiệm? “ Phó cục trưởng Tiêu phân quản điều tra hình sự, chuyện này trong phận sự, thế nên áp lực trên đè lên ông ta bao nhiêu, ông ta trút cho cấp dưới bấy nhiêu:
Hội nghị còn có cục trưởng Lương, chính ủy Trương, phó cục trưởng Trần, phó cục trưởng Tiêu, ban bệ đây đủ, phía dưới có chi đội trưởng Ngũ và chính ủy chi đội, đội trưởng Lục đội trọng án, cùng với mười mấy nhân viên tương quản. Không khí khẩn trương, bình thường xảy ra vụ án thì thông báo tình hình vụ án xong sẽ hỏi chỉ thị của lãnh đạo, lần này hay rồi, lãnh đạo bị lãnh đạo của lãnh đạo ép cho nổi giận, không thèm nghe cả diễn biến vụ án.
“ Chi đội trưởng Ngũ, các anh có kiến nghị gì không?” Cục trưởng Lương thấy phó cục trưởng Tiêu lại chuẩn bị lên tiếng thì nói xen vào:
Ngũ Thần Quảng chỉ nói hai chữ:” Gộp án.”
Người khác nghe câu này không sao chứ mí mắt Lục Kiên Định giật một cái, nếu bộp cả vụ án mất cắp phân cục Tấn Nguyên và vụ án đột nhập giết người, có nghĩa là vụ án này vấn đè lên đội trọng án, tổ chuyên án giờ khiến 3 người chết 7 cảnh sát mất chức rồi.
“ Gộp án?” Mọi người xì xào bàn tán cả cục trưởng Lương cũng ngạc nhiên, trầm ngâm suy nghĩ:” Một là vụ án trọng yếu tỉnh đôn đốc, một là vụ án cấp thiết bộ đôn đốc, anh vẫn kiên trì cho rằng hai vụ án này có liên hệ gì với nhau hay sao? Hiện giờ bên ngoài đang có nhiều dị nghị với công tác của các anh thời gian quả đấy, vụ án phân cục Tấn Nguyên chưa điều tra ra manh mối đã phát sinh ra bao chuyện rườm rà ... Cục ủng hộ công tác của chi đội, nhưng không thể ủng hộ vô nguyên tắc, nếu gộp án, phương hướng sai lầm, làm lỡ thời cơ điều tra, chúng ta sẽ phải gánh trách nhiệm từ bộ, tỉnh và các phương diện xã hội. Áp lực này không nhỏ đâu, giờ đường dây nóng của cục mỗi ngày nhận hơn trăm cuộc gọi, toàn là chỉ trích.”
Đây là biện pháp uyển chuyển ra thời hạn với phía dưới, bộ quản tâm, lại còn phản ứng xã hội mạnh mẽ, cho anh một hai tháng là giỏi rồi, phá được án trong kỳ hạn là tỷ lệ cực nhỏ, thông thường có tác dụng tạo kịch tính trong phim ảnh mà thôi, ở ngoài đời đa phần là vượt quá thời hạn, khi đó anh có công lớn tới mấy cũng bị xóa bỏ.
“ Cây ngày không sợ chết đứng, tôi kiên trì gộp án, vì công hay vì tư, tôi tin mọi người đều nhìn rõ.” Ngũ Thần Quảng nhìn mấy cấp trên, trừ phó cục trưởng Tiêu ra thì đều ít tuổi hơn minh, sau khi nói một câu khó hiểu, nhìn quảnh một vòng:” Tôi làm điều tra hình sự trên 30 năm rồi, tôi tự hỏi lòng không thẹn với cái nghề nghiệp này, cái chuyện áp lực bốn phía, trách móc khắp nơi này, tôi trải quả nhiều lần rồi, càng những lúc như thế chúng ta càng không được nghi kỵ lẫn nhau, lòng người ly tán, nếu không chúng ta sẽ tự hủy Trường Thành. Càng những lúc thế này chúng ta càng không được sợ đầu sợ đuôi, sợ ném chuyện vỡ đồ, nếu không tội phạm sẽ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.”
“ Chi đội chúng tôi hai lần tổ kiến đội điều tra và tổ chuyên án đều bị cục bắt dừng. Người nổi tiếng nhất mọi người đều biết, cậu ấy là Giản Phàm, cậu ấy chỉ một tháng tìm ra khẩu súng bị mất 14 năm, vậy mà không có thưởng chỉ có đình chỉ điều tra. Chàng trai liên tục phá kỳ án ấy, chỉ trong hai tháng bị đình chỉ 2 lần, vào ban đốc sát một lần, mọi người có biết áp lực lớn thế nào không? Lòng nguội lạnh thế nào không? Chúng ta đối xử với đồng chí như vậy à?”
“ Ngày đó hai đội viên ở hiện trường tuy thất chức, nhưng họ bao tuổi? Ở cái tuổi đó có thể xử lý vụ án thế này đã là đáng quý lắm rồi. Trong hoàn cảnh khẩn cấp hỗn loạn ấy, điều đầu tiên cậu ấy nghĩ tới là cứu người, nếu không có cậu ấy nhắc nhỏ, nếu không có cậu ấy bền bỉ kiên trì tới cùng thì đã thực sự thành vụ án diệt môn rồi. Bây giờ tổ chuyên án tổng cộng có 7 người, 2 người lớn tuổi chuẩn bị nghỉ hưu, 4 bị đình chỉ, đã thế còn phải chịu đựng chỉ trích tới từ chính nội bộ. Ba năm trước vì vụ án phân cục Tấn Nguyên, án chưa phá có 3 thành viên đội trọng án phẫn nộ từ chức, kết thúc cuộc đời cảnh sát, toàn là mầm non tốt mà chúng tôi khổ công bồi dưỡng, lần này mà còn do dự tôi tin sẽ không chỉ ba người mà là ba mươi người từ chức ... Thế là chúng ta phải làm lại từ đầu, án chưa phá, chúng ta sẽ bị chỉ trích một, hai rồi nhiều lần nữa.”
Chưa bao giờ thấy Ngũ Thần Quảng nổi giận kích động như vậy, người hiểu chuyện đều biết nếu cứ theo trình tự này tổ chuyên án sẽ bị dừng điều tra, cục hai lần can dự đều khiến vụ án dừng giữa lưng chừng. Sau khi vụ hung án ở thôn mới xảy rằ, chi đội đề xuất phương án gộp án, bị cục phủ quyết, đẩy cho đội sáu, mà với vụ án nhảy ngang xương thế này đội sáu không đủ lực lượng áp lực rất lớn. Hơn nữa chi đội lại không thể tự điều phối lực lượng phía dưới, bị cục xen vào, dù là ai cũng nổi giận. Quản hệ giữa cơ sở và lãnh đạo, giống quản hệ con dâu mẹ chồng, mâu thuẫn vĩnh viễn là thứ tồn tại khách quản.
Dù chỉ luận riêng cơ sở mà nói, cũng tồn tại vấn đề khách quản, như Ngũ Thần Quảng nói, cảnh sát từ chức không ít, không phải là vì chê lương ít, mà chủ yếu do uất ức trong lòng. Đôi khi vấn đề không phải do cảnh sát, mà là do thể chế, nhưng chịu trách nhiệm không phải thể chế mà là cảnh sát.
“ Kỳ hạn là hai tháng, đã quả hai tuần rồi.” Cục trưởng Lương nghe Ngũ Thần Quảng nói hết, không để bụng những chỉ trích của ông tắ:” Đừng chỉ có than phiền, nói ý nghĩ của anh xem, than phiền không giải quyết được vấn đề.”
“ Nếu cục không xen vào công tác điều phối nhân viên và quá trình phá án của chi cục, chúng tôi sẽ toàn lực phá án. Nếu không, chúng tôi sẽ chỉ phối hợp với cục thôi. “ Ngũ Thần Quảng nói một câu, giận rồi, ai cũng thấy vị này giận rồi, không ngờ gây áp lực từ dưới lên trên, không cho tôi toàn quyền, tôi làm đúng phận sự, thế là xong: