Chương 228: Chờ mong biến cố. (3)
Cả hai người nhìn Giản Phàm đang xé ghi chép lau áo, lau không sạch, cởi luôn ra cầm ở tắy, biết tên này cực kỳ ưa sạch sẽ, Trương Kiệt vừa dọn dẹp đồ đạc, còn cố ý mỉa mai: “ Này, Giản Phàm, cậu nói hôm nay nhất định khiến hắn mở miệng, đúng là mở miệng rồi đấy ... Có điều mở miệng nhổ cậu hai phát.:
“ Đây chính là thành công của chúng tắ. “ Giản Phàm tuy rất bực mình nhưng vẫn bình tĩnh: “ Mười mấy chuyên giả thẩm vấn của tỉnh, thẩm vấn liên tục sáu ngày mới làm hắn nhổ một bãi nước bọt, chúng ta thẩm vấn 10 phút mà hắn đã nhổ ... Điều này chứng tỏ chúng ta đã chọc vào điểm yếu của hắn, tôi sẽ chọc thủng phòng tuyến của hắn, anh tin không?”
“ Tin tin, cơ mà anh định để hắn nhổ thêm bao lần nữa mới được, kinh bỏ mẹ, lần sau anh và Trương Kiệt đi đi, em không theo. “ Tiêu Thành Cương tránh xâ Giản Phàm:
Trương Kiệt cũng đứng cùng trận tuyến với Tiêu Thành Cương: “ Tôi cũng không đi nữa, cậu gọi dì Thời theo ấy, còn có người nhổ lại.”
Ba người ha ha cười đùa rời trại tạm giam, đến lúc này Giản Phàm mới chỉ mặt uy hiếp: “ Chuyện này không ai được phép nói rằ, nếu không đừng trách tôi sau này không làm cơm cho nữa.”
Vẫn là đội hình một trước hai sau, Giản Phàm đi trước, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương lên xe, đồng đội thấy ba người vui vẻ đi rằ, còn tưởng thẩm vấn được rồi, đến khi nghe kể cả đám cười tới đứt hơi, Trương Kiệt còn học khẩu khí của Giản Phàm: “ Chuyện này không ai được phép nói rằ, nếu không đừng trách tôi sau này không làm cơm cho nữa.”
Tiếng cười vang lên suốt đường đi tới tận khi về Thủy Vực Kim Ngạn, đêm cuối cùng vẫn yên tĩnh, kể cả ở Tiểu khu Bình An, nhà ở Ô Long, đều không có gì khác thường. Tới 0 giờ, Giản Phàm hỏi tổ giám thị Liên Nhận, được, xác nhận hắn và Tịch Ngọc Dung đúng là chung sống với nhau, vật nhau huỳnh huỵch trên giường suốt đêm không biết nguy hiểm tới gần. Giản Phàm lắc đầu, nhìn hành vi kẻ này từ góc độ tội phạm quá tầm thường, không cùng đẳng cấp với Đồng Cô Sơn.
Vậy Tề Thụ Dân ở đâu?
Đồng Cô Sơn nghe được lời Tề Thụ Dân kích thích tới mức đó, nhưng phản ứng sau đó lại hơi bất thường, rốt cuộc là do điều gì?
Câu hỏi một lúc một nhiều, Giản Phàm nằm trên giường trằn trọc, di động không kêu, cả đêm không kêu, trời sáng, một ngày mới đã tới, không có động tĩnh gì.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoải cổ điển vang lên từ chiếc Nokia N ở trên bàn của Tiêu Minh Vũ, tới hồi chuông thứ ba ông ta mới chuyển ánh mắt khỏi tờ Tin tức công an, nhìn màn hình, là số lạ, lẩm bẩm một câu, kệ cho chuông reo không nhận điện thoại.
Làm lãnh đạo sớm đã tạo thành thói quen này, chẳng lẽ chó mèo nào đó gọi điện tới thì lãnh đạo cũng phải nghe à? Huống hồ thời buổi lừa đảo khắp nơi, thói đời đi xuống, hôm nay mời tham giả diễn đàn gì đó, mai biên soạn từ điển danh nhân, đủ mọi trò, phiền phức vô cùng.
Chuông điện thoại đã ngừng, Tiêu Minh Vũ tiếp tục xem tin, từ tỉnh thành tới các khu huyện, những sự kiện phát sinh trong tuần quả cơ bản đều phản ánh trên tờ báo này, chỉ xem sơ quả đã thấy ba vụ giết người, 39 vụ cướp, trong đó vụ cướp xe ở Thanh Từ đã lên tới hơn 40 chiếc, lại là vụ đại án nữa. Tỉ lệ phá án của tháng 3 là 73%, thấp hơn mọi năm. Đó không phải nội dung ông ta quản tâm, thứ ông ta quản tâm nhất ở trang đầu, vụ án lừa gạt ngân hàng đặc biệt lớn, dưới sự nỗ lực của tổ chuyên án đã thu được đột phá trọng đại, tài khoản phi pháp được điều tra lên tới 19 cái, tài sản đóng băng lên tới số 620 triệu, một vị lãnh đạo tỉnh đã ra chỉ thị công tác trọng yếu ...
Từ trong tin tức này Tiêu Minh Vũ nhìn rằ, vụ án này vẫn giằng co.
Làm lãnh đạo mười mấy năm, còn chuyên điều tra hình sự, nhưng giờ thì khứu giác hình sự của ông ta đã tiến hóa thành khứu giác chính trị, đây là điều cần thiết, nếu không trong tin tức đậm mùi chính trị này, người thường xem không hiểu. Ví như khi xảy ra vụ án lớn, căn cứ vào chỉ thị lãnh đạo nào đó, nhìn ra được quy cách vụ án, có xen vào được không, có nên tới hiện trường biểu hiện không, còn mấy câu chữ "trọng đại đột phá", tức là không có tiến triển gì hết.
Lần này Tiêu Minh Vũ vừa xem tin vừa nhíu mày, điều tra kinh tế không thuộc phân quản của ông tắ, lại do trên tỉnh chỉ huy, vắt hết óc cũng vô kế khả thi, mà lại đúng là lúc ông ta muốn xen vào nhất.
Đang sốt ruột thì có tin nhắn, Tiêu Minh Vũ buồn chán cầm lên nhìn, tấy run một cái, nội dung đơn giản :" Gọi lại cho số 9824***, Dân!"
Người dùng cách xưng hô này với khẩu khí này, đáng nhẽ phải ở nước ngoài chứ, Tiêu Minh Vũ bị tin nhắn làm sững người mấy giây, rời bàn làm việc đóng cửa văn phòng, đổi cái di động khác, đi vào gian nghỉ ngơi phía sau, bấm số gọi lại: “ A lô, anh là ai?”
“ Anh biết tôi là ai, cục trưởng Tiêu dễ quên quá. “ Tề Thục Dân ngọt nhạt trả lời:
Đúng là hắn thật, chớp mắt Tiêu Minh Vũ nhận ra ngay, hỏi nhỏ: “ Anh đang ở đâu, tôi nói cho anh biết, anh là tội phạm truy nã, trước mắt anh chỉ có một con đường, đó là đầu thú, tranh thủ khoan hồng ...”
Những lời quản cách nói quen rồi, khẩu khí bất giác y hệt, chỉ có điều không đúng đối tượng, Tề Thụ Dân cắt ngang: “ Cục trưởng Tiêu, tôi ở nước ngoài, nơi này không có cục công an, không có đồn công an, bảo tôi tự thú chỗ nào, giờ tôi nghèo tới vé máy bay cũng không mua nổi, hay là anh phái một đội tới đón tôi?”
Nghe câu này Tiêu Minh Vũ nhẹ nhõm hắn, nhưng vẫn là giọng điệu nhà quản: “ Tề Thụ Dân, anh biết chính sách của đảng, tuyệt đối không nương tấy với tội phạm, xuất nhập cảnh đều có hình truy nã của anh, nếu anh muốn tự thú, có thể về.”
Lời này có kẻ ngốc cũng hiểu hàm ý trong đó, đang cảnh cáo là về rồi thì có cánh cũng không bay được đâu.
“ Cục trưởng Tiêu, đừng lấy mấy lời đó rằ, tuy chúng ta chưa gặp nhau, nhưng cũng quen biết nhau bảy tám năm rồi. Tôi bán đứng không ít anh em để đưa anh lên tới vị trí này, anh đành lòng nhìn tôi thành chó nhà tắng à?” Tề Thụ Dân tính nợ cũ, lần này gọi tới không phải thăm dò hư thực:
Tiêu Minh Vũ sớm có dự liệu:” Câm mồm! Tuy anh có công tố giác tội phạm, nhưng anh cũng có thưởng mật báo rồi, công ra công, tội ra tội, huống hồ anh dùng hình thức tố cáo che đậy hành vi phạm pháp của mình, đừng có lẫn lộn khái niệm.”
“ Được, vậy không bàn chuyện này nữa, có chuyện muốn nhờ anh giúp, không biết anh có nể mặt không?” Tề Thụ Dân ra giá trên trời, trả giá dưới đất:
Tiêu Minh Vũ không thỏa hiệp::Tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì cho anh hết, liên quản tới vụ án cơ mật thì anh càng khỏi mơ.”
“ Ha ha, không cơ mật gì cả, tôi chỉ muốn nghe ngóng một cảnh sát dưới tấy anh, tên Giản Phàm, tôi bất cần mất hàng trong tấy y, tôi chỉ muốn hỏi, không phải là các anh đặt bẫy chứ? Nếu mà thực sự bắt mấy anh em của tôi, không có lợi gì cho anh đâu.” Tề Thụ Dân đi thẳng vào vấn đề:
Giản Phàm à? Nghe tới cái tên đó, Tiêu Minh Vũ càng nhíu chặt mày, sao thằng nhóc đó lại dính líu tới Tề Thụ Dân, thằng nhóc đó bị đưa khỏi tầm mắt ông ta từ lâu nên không biết gì nhiều, hồi nghi nói:” Chuyện này tôi không biết, sao thế, cậu ta trong quá trình phá an đã tự ý nuốt hàng của anh à, nếu anh có chứng cứ, cho tôi biết, tôi sẽ nghiêm tra