Chương 229: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (1)
Cách nói chuyện của Tiêu Minh Vũ, cho dù có bị đối phương ghi âm thì sau này cũng đừng mong lấy ra làm bằng chứng uy hiếp ông tắ. Tề Thụ Dân cũng quen kiểu nói chuyện này rồi, song đó là trước kia, giờ tình cảnh đã khác, hắn không để ông ta dễ dàng đứng ngoài cuộc chơi như thế:” Thôi, vụ này tôi tự giải quyết, không phiền anh nữa ... Cục trưởng Tiêu, vậy chuyện anh tôi thì sao? Anh ấy là bạn lâu năm của anh, anh không tới mức đứng nhìn anh ấy chết chứ?”
Tiêu Minh Vũ giọng điệu rất đường hoàng không chút sơ hở nào:” Bất kể là ai cũng phải làm theo pháp luật.”
“ Thế' à, vậy làm theo pháp luật thôi, tám năm quả tôi thông quả Đường Thụ Thanh hiếu kính anh không ít, anh dám đảm bảo miệng anh tôi chắc thế không? Ngày cả Đường Thụ Thanh cũng bị bắt rồi, anh vẫn ngồi yên được sao? Dù hai người họ không dám cắn anh, anh nghĩ anh làm việc kín kẽ tới không có sơ hở nào à? ... Mấy cái chuyện nhỏ nhặt, tôi chẳng bận tâm, cơ mà năm ngoái bị cảnh sát Đại Nguyên bao vây, có người nói với tôi là vòng quả đường công viên, kết quả là suốt dọc đường không gặp được một cảnh sát nào. Ha ha ha, vì báo đáp đại ân nhân, tôi chuyên môn ghi âm lại, nếu anh quên, tôi gửi cho anh một bản nhé?” Tề Thụ Dân trêu ghẹo:
Mặt Tiêu Minh Vũ tức thì cắt không ra máu, đó là lần duy nhất vì tình thế khẩn cấp ông ta hết sức giúp Tề Thụ Dân, tuy ông ta chỉ dùng kiểu nói ỡm ờ, nhưng cũng đủ khơi lên hoài nghi. Không ngờ mình tử tế một lần bị người ta nắm thóp uy hiếp, phó cục Tiêu nghe một cái lửa giận bốc lên:” Anh dám uy hiếp tôi à? Có biết người anh uy hiếp có thân phận gì không?”
“ Chết mẹ mày đi!” Bên kia điện thoại Tề Thụ Dân thình lình sôi máu chửi: “ Đừng có vờ vịt với bố mày, mẹ mày chứ, mày thì thân phận chó gì? Đầy một bụng bẩn thỉu đĩ bợm còn vờ vịt đạo mạo trang nghiêm, mày và Dương Công Uy, cả hai thằng cùng ngủ với con điếm Đường Thụ Thanh, mày tưởng tắo không biết à? Anh tắo bỏ bao tiền nuôi mày, tắo cho mày biết, anh ấy không sao thì mày bình yên, anh ấy không ra được thì mày vào làm bạn. Mở máy cả ngày cho bố mày, tắo không tìm được mày, tắo sẽ lên sở tìm, chết mẹ mày đi thằng chó.”
Cạch một tiếng, chỉ còn tiếng tít tít, Tiêu Minh Vũ bàng hoàng, mặt đông cứng bởi sự sợ hãi, giống bị rút mất xương sống, ngồi bịch xuống ghế, hai mắt vô hồn.
Lo sợ bao ngày cuối cùng đã tới, cảm giác ngày tận thế giáng xuống, Tề Viên Dân bị bắt tuy làm ông ta hơi chột dạ, nhưng vì nhận hối lộ quả trung gian, nên thấy có thể ứng phó được. Đường Thụ Thanh bị bắt thì đã có Dương Công Uy toàn lực cứu người, mỗi lần ông ta nhận đều là tiền mặt đồ cổ, không để lại chứng cứ, nên lòng vẫn ôm hi vọng có thể tránh liên quản. Làm lãnh đạo bao năm có tính tự giác rồi, không thể để lại sơ hở. Nhưng có chút xem thường đứa em trai chưa gặp mặt của Tề Viên Dân rồi, bao năm làm chi đội trưởng điều tra hình sự, dựa vào tin tức Tề Thụ Dân cung cấp, phá mấy vụ án buôn lậu đồ cổ, tích lũy công lao thăng lên làm phó cục trưởng, tiếp xúc lâu, Tiêu Minh Vũ thậm chí còn có chút cảm kích Tề Thụ Dân, nếu không đã chẳng ra tấy giúp hắn khi bị vây bắt trước Tết Xuân.
Hắn thực sự ghi âm sao? Tiêu Minh Vũ cố trấn tĩnh lại, hắn dọa mình? Nhưng nếu thật thì không vãn hồi được nữa ... Mình sẽ thành trò cười lớn nhất lịch sử công an Đại Nguyên, đường đường phó cục trưởng hình sự đi giúp đỡ tội phạm truy nã trốn thoát.
Cộc cộc cốc!
Tiếng gõ cửa khe khẽ, vang lên không đúng lúc, lọt vào tai Tiêu Minh Vũ như tử thần tới đòi mạng, mồ hôi đầm đìa, liên tục cảnh cáo bản thân, không được, không được, càng lúc này càng không được loạn, dù sao là người từng trải quả sóng gió, lấy hết nghị lực đứng dậy, mở cửa gian trong đi rằ.
Thư ký văn phòng đưa tới một bản thông tri, báo cáo: “ Phó cục trưởng, tỉnh tổ chức bồi dưỡng cán bộ cấp phó xử, có hạn ngạch của ngài, chiều báo cáo.”
“ Được, biết rồi. “ Tiêu Minh Vũ nhận lấy tờ fax rồi đóng cửa lại, xem quả nội dung, là huấn luyện quản lý trình sát hình sự mạng và kỹ thuật tin tức, sao là lúc này? Tỉnh có ý gì, chẳng lẽ họ phát giác ra điều gì sao?
Trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, Tiêu Minh Vũ gần như hoài nghi tất cả, một sự việc đơn giản mà cũng tốn công phân tích rất lâu, không thể nào, trừ Đường Thụ Thanh thì kẻ khác không cắn được mình, mà Đường Thụ Thanh không ngu tới mức đi kéo cọng cỏ cứu mạng của mình xuống nước, chỉ có tên Tề Thụ Dân ẩn trong bóng tối mới là uy hiếp.
Làm sao bây giờ? Lo lắng, hồ nghi, sợ hãi, nóng ruốt, Tiêu Minh Vũ ngồi ngây ra trên ghế lãnh đạo, hồn xiêu phách lạc.
Xem đồng hồ, 11 giờ 15, Lý tắm Trụ nhìn Tề Thụ Dân không ngừng thay sim điện thoại, không ngừng bấm số, lần đầu tiên thấy anh Dân cũng lo âu.
Nhà nhỏ, giường hẹp, không có ánh sáng, trên bàn là chai rượu vứt Trông trơ, mặt đất đầy rẫy mẩu thuốc lá, nếu luận tới trốn khỏi sự truy bắt của công an thì Lý tắm Trụ tự nhận trong giới này cũng chỉ vài người hơn mình, nhưng hơn được anh Dân thì không có. Anh Dân trước giờ đối mặt với hiểm nguy, thoát khỏi vòng vây không biết bao lần, mười mấy năm sương gió đã quen nhìn sắc mặt anh Dân làm việc rồi.
Thế nhưng hình như anh Dân lần đầu tiên gặp phải chuyện khó tự quyết, nhìn anh Dân tấy mân mê di động, hai mắt trống rỗng, Lý tắm Trụ cẩn thận nhắc: “ Anh Dân, sắp 12 giờ rồi, nếu anh thấy có gian trá, em thấy bắt cóc thằng đó là ổn nhất, giải quyết nhanh gọn.”
Tề Thụ Dân lắc đầu phủ quyết: “ .. Lần tôi ra tấy ở Thịnh Đường thì cậu đang dưỡng thương, 8 người chúng tôi bị y hạ hai người, đó là lúc y không phòng bị mà còn làm được tới mức đó. Lần này hai bên xòe bài rồi, đối phương đề phòng cẩn thận, còn bắt thế nào? Cẩu Nhi đi Ô Long tìm người thân của y mà không tìm được ai, Hầu tắm rình mấy ngày trước nhà y cũng không có cơ hội. Hơn nữa bắt cóc rồi thì làm sao lấy được đồ ở Thủy Vực Kim Ngạn, cảnh sát bị mất tích, quá nhạy cảm, bọn chúng vừa trải quả một chuyện tương tự, sẽ không làm quả loa đâu.”
Nghe tới đó Lý tắm Trụ cũng thấy khó chơi, bắt cóc cảnh sát giữa ban ngày ban mặt, đúng là cần châm chước, huống hồ đây còn là một hình cảnh.
Tề Thụ Dân trầm ngâm lẩm bẩm xem xét lại chuyện xảy ra ba ngày quả: “ ... Chuyện này ngày cả Tiêu Minh Vũ không hay biết, chứng tỏ không phải là chuyện công, ba ngày quả y không liên lạc với Hách Thông Đạt, nếu công an phát hiện hắn có vấn đề thì Liên Nhận hẳn đã xảy ra chuyện. Đào Minh Vũ bị chúng ta xử, nếu công an biết chúng ta trốn ở Đại Nguyên. Nếu Đường Đại Đầu đem sự thực nói với người đó, vậy vụ án mạng này tính lên đầu chúng ta ... Người này thú vị đấy, xem ra y thực sự là cảnh sát bẩn, muốn lợi dụng Tề Thụ Dân này à?”
“ Anh Dân, không tin bọn cớm được, anh thực sự muốn giao dịch với y à? Nguy hiểm lắm.” Lý tắm Trụ can:
“ Tôi chưa bao giờ tin tưởng cảnh sát, có điều không tin không có nghĩa là không thể hợp tác, bao năm quả chẳng phải chúng ta luôn hợp tác với cảnh sát à?” Tề Thụ Dân mỉm cười, tựa hồ đã có quyết định, cầm di động lên bấm số: “ Hầu tắm, phía biệt thự có động tĩnh gì không?”