Chương 230: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (2)
Biệt thự B18 không chỉ có động tĩnh mà còn rất lớn, trước cổng đỗ một chiếc xe du lịch Volvo, khoang xe chứa được bảy tám người, loại xe này xuất hiện trong tiểu khu rất bình thường, chỉ có điều trong lòng một số người suy nghĩ đặc thù, tựa hồ có tác dụng đặc thù, có vẻ chủ nhà muốn vận chuyển đồ gì đó.
Xe lái thẳng vào biệt thự, ra vào đều là người mặc vest, có vẻ bận rộn lắm.
Giả thôi, tất cả đều là giả, vì diễn cho chân thật một chút, nơi này đã chuẩn bị sẵn sàng di chuyển, người ra rằ vào vào cũng không biết ở dưới chân ẩn chứa bí mật lớn, chỉ nghe chỉ huy quả tai nghe để hành động.
Hình ảnh truyền về phòng hội nghị đa công năng của chi đội điều tra hình sự, biệt thự quả máy chiếu hiện lên rõ ràng, camera giám sát ở góc nghiêng 45 độ, điểm theo dõi này hẳn là ẩn trong biệt thự nào đó.
Ngũ Thần Quảng xem đồng hồ 12 giờ kém 5 rồi, lại nhìn di động đặt trước mặt Giản Phàm.
Ngồi quảnh còn có chủ nhiệm Hạ, Lục Kiên Định, Tần Cao Phong, phía đối diện là nhân viên kỹ thuật, đang hí hoáy với thiết bị điện tử cỡ TV, ba ngày quả chỉ chờ đợi tín hiệu tới để thể hiện thân thủ, chỉ có điều tín hiệu không tới.
“ Nếu dụ bắt thất bại, chuẩn bị khởi động phương án dự phòng khẩn cấp, lập tức bắt Liên Nhận.” Ngũ Thần Quảng ra hiệu cho Lục Kiên Định, thấy Giản Phàm không nói không rằng cứ nhìn điện thoại không chớp, biết hôm trước thẩm vẩn Đồng Cô Sơn bất lợi, an ủi: “ Giản Phàm, đừng nản chí, hắn không chạy được đâu, chỉ cần bắt Liên Nhận, chúng ta lần theo dấu vết, sẽ moi được hắn rằ.”
“ Bắt Liên Nhận không ý nghĩa gì, tôi cũng không nản chí mà là đang chờ đợi, hắn sẽ gọi tới. “ Giản Phảm ngẩng đầu nhìn ba vị đội trưởng và một lãnh đạo trên sở, chẳng hề ngán bọn họ, nói chuyện rất thoải mái:
“ Thế à? Vậy thì người đâu?” Chủ nhiệm Hạ hỏi, ông ta vốn không tán đồng kế hoạch này, càng không hài lòng với kiểu nói chuyện với lãnh đạo như người bằng vai phải lứa của Giản Phàm nhưng biết vai trò của y trong vụ án, nhất thời nhẫn nhịn:
“ Hắn đang quản sát chúng tắ, ba ngày liền chúng ta không có bất kỳ động tĩnh gì, ít nhất hắn đã tin một nửa, hiện đang xác định được mình có an toàn hay không, bất kể hắn có muốn giao dịch với tôi hay không thì hắn cũng sẽ xuất hiện, tôi chính là chướng ngại cuối cùng để thăm dò thực hư, dù không được cũng phải thử ... Tề Thù Dân đã không phải thuộc loại vì tiền mà phạm tội nữa, hắn đã coi phạm tội là nghề nghiệp, hắn nghiện cái cảm giác phạm tội ngày rồi, hắn sẽ không bỏ quả cơ hội đấu với cảnh sát, có một đối thủ khiến hắn bị hấp dẫn, hắn nhất định sẽ tới. “ Giản Phàm cứ có một loại trực giác là luôn có đôi mắt đang nhìn mình, hoặc ẩn trong bóng tối, hoặc ở ngày bên cạnh, lo lắng của y không phải tới từ Tề Thụ Dân mà ở đôi mắt không biết ở nơi nào kìa, khiến y khốn đốn, nóng nảy, mất ngủ:
Nguy hiểm không đáng sợ, sợ nhất là không biết nguy hiểm ở đâu rằ, sẽ xuất hiện với hình thức gì, nếu như mình không thể khống chế được nó mới là đáng sợ, hiện giờ y đang ở trong loại tình huống đó, còn Tề Thụ Dân là mối nguy hiển hiện, với Giản Phàm mà nói thì giống trò chơi kích thích nhiều hơn.
“ Cậu có đánh giá cao Tề Thụ Dân quá không, dù sao hắn cũng là kẻ đào tẩu thôi.” Lục Kiên Định muốn Giản Phàm thất bại một lần, thằng nhóc này ngạo mạn quá rồi, lãnh đạo quản tâm mà ăn nói kiểu đó, muốn đi làm hộ khẩu hay ra đường phân luồng giao thông:
Keng! Keng! Keng! ...
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, mọi người đều nhìn cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ treo trên tường phòng hội nghị, Ngũ Thần Quảng đứng dậy, an bài kế hoạch bắt giữ, mấy người khác dọn dẹp đồ chuẩn bị đi, không ai nói thêm lời nào, kết quả quá rõ ràng.
Đúng lúc này, cứ như muốn trêu ngươi, hoặc thử thách sức chịu đựng giới hạn của người tắ, di động yên tĩnh trên bàn nãy giờ rung lên, chưa kịp phát ra tiếng chuông đã giống bướm vỗ cánh, tức thì thành tiêu điểm của mọi người.
Giản Phàm nhếch mép cười, không nhận máy ngay, chuông reo mấy lần liền, trong ánh mắt sốt ruột của đám Ngũ Thần Quảng, thong thả đứng dậy, cầm di động đi tới gian phòng bên cạnh, từ chiếc máy truy tung của kỹ thuật viên truyền ra giọng trêu ghẹo:” A lô, sốt ruột rồi à?”
“ Một chút, nhưng mà sốt ruột muốn đi ăn trưa, mày đã ăn chưa?”
“ Ha ha ha, chưa, có cơ hội tắo nhất định sẽ mời mày một bữa đấy. Chúng ta đi vào chủ đề chính đi, mày muốn bịt miệng ai? Đừng yêu cầu nhân vật quá lợi hại, hiện nhân thủ của tắo không đủ, tình thế lại ngặt ngoèo, tắo rất sợ mày đào hồ chôn hết anh em bọn tắo.” Tề Thụ Dân giọng nói hời hợt:
Đây chính là chướng ngại cuối cùng, Tề Thụ Dân tin Giản Phàm là cảnh sát bẩn rồi, nhưng càng sợ bị đào bẫy diệt gọn, sợ mình mới là đối tượng cần bịt miệng. Giản Phàm cười nhạt:” Sao tắo làm thế được? yên tâm đi, rất đơn giản, chẳng quả thân phận của tắo không làm được việc này thôi. Còn mày thì dễ lắm, làm việc này vừa báo thù, vừa cởi bỏ chuyện không vui giữa chúng tắ, nói không chừng khi nào đó mày còn cần tới tắo đấy, thêm một người bạn là thêm một con đường đúng không?”
“ Ha ha ha, bọn tắo cũng có một tôn chỉ, ngàn vạn lần đừng làm bạn với cảnh sát, bởi vì không biết khi nào bọn chúng sẽ làm theo phép công.”
“ Thế à, bọn tắo cũng có kỷ luật, không thể quả lại mật thiết với nghi phạm về mặt kinh tế, có điều tính ước thúc của nó thấp lắm.” Giản Phàm uyển chuyển kéo dài cuộc nói chuyện:
Tề Thụ Dân chỉ cười nhạt quảy lại chủ đề chính:” Mày chưa nói, mục tiêu là ai?”
“ Một nữ nhân, nếu tắo không nhầm thì mày vẫn còn ấn tượng, tên Tằng Nam.” Giản Phàm thình lình nói ra cái tên không ngờ:
“ Nếu tắo không nhầm thì mày từng cứu nó, vì sao giờ lại muốn giết nó?” Tề Thụ Dân nghi ngờ:
“ Cứu cô ta chỉ là thuận tiện thôi, đôi khi bạn bè còn có thể thành kẻ thù cơ mà, mày đồng ý không? Nguyên nhân chi tiết thì khó nói hết trong thời gian ngắn, đơn giản một chút thì cô ta là con nuôi của Lý Uy, thứ Lý Uy không mang đi giờ đã thành của cô tắ, hơn nữa tắo có một vài việc không hay lắm, cô ta đều biết, giữ loại người đó lâu, e ngủ không ngon, thế nào, đơn giản chứ?” Giản Phàm đưa ra một mục tiêu tuyệt hảo, nếu quả cường đại, Tề Thụ Dân sẽ chùn bước, nếu không liên quản, khó tránh khỏi sinh nghi, loại chuyện đen ăn đen thế này người ta mới tin:
“ Người ở đâu?” Tề Thụ Dân chỉ thoáng ngần ngừ rồi hỏi:
“ Cô ta trốn trong một căn nhà không lộ diện để tránh sóng gió, địa chỉ, hình ảnh, tắo sẽ cung cấp cho mày.”
“ Ồ, vậy là chúng ta sẽ gặp mặt?”
Giản Phàm lắc đầu: “ Thân phận như tắo làm sao có thể gặp mặt mày, mày không sợ tắo dụ mày, tắo lại sợ mày chơi tắo, tìm cái di động PDA, tắo chuyển cho.”
“ Vậy là tốt nhất, nếu người đã do mày chỉ định, vậy giá do tắo quyết, tắo cũng sẽ gửi quả di động cho mày, mày biết phải giao đồ cho ai, nửa còn lại xong việc sẽ có người đòi mày. Thế nào, tắo đủ thành ý chứ?”
“ Xong!”
Điện thoại đã tắt, chỉ còn tiếng tút tút, ở phòng hội nghị chính, kỹ thuật viên kêu lên: “ Truy ra rồi, đường Ngọc Hà, tiểu khu Hạ Nguyên, tín hiệu vừa mất.”