Chương 231: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (3)
“ Chi đội trưởng, hay là điều hết người tới đó, đào sâu ba thước moi hắn rằ.”
Lục Kiên Định vẻ mặt hưng phấn, nóng ruột đợi lệnh, chủ nhiệm Hạ lo cho số đồ cổ, cũng phụ họa với kiến nghị này, Ngũ Thần Quảng tỉnh táo lắc đầu, đợi Giản Phàm ra hỏi: “ Thế nào?”
“ Hắn tin rồi. “ Sắc mặt Giản Phàm không có nhiều thay đổi, giống như vừa làm một việc hết sức bình thường: “ Hắn không kháng cự nổi sức cám dỗ của thứ mồi nhử thơm phức này, không cần truy lùng hắn, hắn sẽ tự tới.”
15 giờ chiều, Giản Phàm theo đúng ước hẹn đem tám món đồ cổ dùng làm "tiền cọc", một mình lái xe đưa tới nhà đấu giá Đại Thông. Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung một liên tục nịnh bợ, một thì ném cho ánh mắt ám muội lả lơi, sau khi xác nhận hàng đưa tới đều là đồ thật còn hào hứng dẫn Giản Phàm đi tham quản phòng cất giữ dưới lòng đất của Đại Thông. Hách Béo quả không thẹn là xuất thân từ ngân hàng, căn hầm không khác gì kho bạc, nghe giới thiệu gian hầm này chi phí xây dựng cao gấp bội phần trên mặt đất.
Kết cấu kiến trúc nơi này sớm bị nội ứng báo về chi đội rồi, nhưng Ngũ Thần Quảng không nghĩ ra Tề Thụ Dân dùng cách nào bí mật chuyển đồ cổ đi được, công khai thì không thể rồi, mà nơi này tầng ngầm bằng kim loại, muốn đào hầm cũng không thể quả được giám sát ngoại vi, huống hồ thời gian không kịp.
16 giờ 40 phút, Tề Thụ Dân lại lần nữa gọi tới, Giản Phàm gửi địa chỉ cho hắn, đương nhiên không phải là nơi ở của Tằng Nam.
Lại lần nữa truy lùng tín hiệu di động, xuất hiện ở đường Tần Hà phồn hoa, chủ nhiệm Hạ lại lần nữa nóng ruột yêu cầu truy bắt. Ngũ Thần Quảng phủ quyết, thời gian không kịp, huống hồ đó là nơi đông người, trong quá trình truy bắt những kẻ sẵn sàng nổ súng chống trả đó, muốn đảm bảo an toàn cho người dân sẽ vô cùng khó khăn, chẳng may bị thương người vô tội, không ai gánh được. Lúc này bọn họ mới phải thừa nhận, kẻ này thân mang lệnh truy nã, mà ngang nhiên xuất hiện giữa dòng người đông đúc trong thành phố, cần phải nhìn hắn với ánh mắt khác.
18 giờ, mặc một chiếc váy lam dài, khăn choàng lông trắng, đeo kính râm, vài phần quyến rũ, vài phần thanh thuần, Tằng Nam xuất hiện ở Idear Garden, theo sau có hai vệ sĩ, nhàn nhã đi vào ngôi biệt thự nhỏ độc lập số 66, camera giám sát thu được hình ảnh của chiếc xe khả nghi, theo mệnh lệnh của chi đội, không ai kinh động.
Tựa hồ Tề Thụ Dân muốn thực hiện giao ước, giết người đổi cổ vật.
Lúc này toàn bộ bố trí đã đi dần vào hồi kết, nhưng ở chi đội lại nổ ra tranh luận quyết liệt. Mới chỉ nhìn liếc quả những món đồ cổ, chủ nhiệm Hạ đã mất kiên nhẫn rồi, thứ trong danh sách Tề Thụ Dân muốn là Thiên thủ quản âm, Bàn long trà, Thao thiết đỉnh, toàn bộ đều là bảo bối, bất kỳ món nào cũng đủ người bình thường cả đời không lo cơm áo. Trong phòng hội nghị sau hổi tranh đấu, không kết quả vẫn khư khu giữ ý mình, không thể giao cho Tề Thụ Dân, cho rằng bằng mấy món đổ đó đã đủ cho hắn sống tiêu diêu rồi, đây là kế hoạch mạo hiểm, vô trách nhiệm.
May ông ta không biết Giản Phàm còn đập hai món đồ, nếu không đã túm cổ y kéo lên ban đốc sát rồi.
Hiện giờ Tề Thụ Dân có tới 3 mục tiêu, đó là Tằng Nam ở biệt thự khu Idear Garden, kho tàng ở biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn, và mười ba món đồ cổ ở nhà đấu giá Đại Thông, đều là con mồi ngon, mà ba nơi này lại phân biệt ở ba hướng nam, bắc, tây, cách nhau hơn 15 km, với năng lực hiện giờ của Tề Thụ Dân, chỉ có thể nhắm vào một trong ba mà thôi.
Thế nhưng muốn bao vây truy bắt cũng chỉ có thể lựa chọn một trong ba nơi, nếu không thì không đủ lực lượng đảm bảo vẹn toàn được, chủ nhiệm Hạ lại muốn phái lực lượng trên tỉnh xuống, Ngũ Thần Quảng lo quá đông sẽ khó giữ bí mật.
Thế là lại một phen tranh luận.
Đám người đó không được tích sự gì ngoài tổ chức hội nghị và cãi vã, Giản Phàm không tham giả vào trò chơi chính trị ngu ngốc đó, tất cả an bài đâu vào đó rồi, chẳng cần ở lại, hiện giờ y ở trong tổ cuối cùng chấp hành sứ mệnh đặc thù, khi xuất phát thì trời đã tối hẳn, thành viên trong đội do y đích thân lựa chọn.
Dẫn đội là Trần Thập Toàn xách theo một cái valy, bên trong là khẩu súng ngắm được tháo rời, Tiêu Thành Cương từ lầu của đội trọng án đi xuống, đang xin sờ món đồ chơi trong truyền thuyết kia, Trương Kiệt vừa đi vừa mặc áo chống đạn, trêu chọc Tiêu Thành Cương nhà quê. Quách Nguyên, Cao Ái Quân nhận lệnh biên nhập vào đội này tiếp nhận súng tiểu liên mà hoang mang không biết đối phó loại tội phạm nào dùng tới thế trận lớn như vậy, hỏa lực một tiểu tổ sáu người này thôi bằng sáu bảy tổ bình thường rồi.
Một ông già sắp tới tuổi xế chiều dẫn theo một đám thanh niên nhốn nháo chen lấn trong chiếc xe thương vụ, nghe chỉ huy từ bộ đàm, Trần Thập Toàn lái xe rời chi đội, chiếc xe thương vụ hoàn toàn không có gì đáng chú ý chuẩn bị hội nhập vào đường phố lúc này đã thành dòng sông ánh đèn muôn màu.
“ Xem kìa, đội trưởng Tần cũng ra rồi.” Ở trên xe Tiêu Thành Cương quảy đầu nhìn về chi đội, ngạc nhiên thấy Tần Cao Phong cũng vũ trang hoàn bị xuất hiện:
Trần Thập Toàn xì một tiếng: “ Tần Cao Phong là cái thá gì, ghê gớm lắm à, đến trung đội đặc cảnh cũng được điều động rồi, so với người tắ, chúng ta chỉ là vũ trang địa phương. Nhãi con hôi sữa chẳng biết gì, khi xưa tôi còn trong vũ cảnh, dẫn hai trung đội vây kín Tây Sơn, bắn chết tại chỗ ba tên.”
“ Chú Trần, đừng dọa trẻ con được không, Thành Cương bé xíu, chú dọa nó đái ra đấy thì ai chịu nổi:” Trương Kiệt trêu:
Tiêu Thành Cương chửi Trương Kiệt một câu rồi tò mò hỏi:” Chú Trần cảm giác giết người thế nào?”
“ Chú Trần năm xưa ở vũ cảnh là đao thủ phủ chuyên bắn phạm nhân tử hình thôi, đừng nghe chú ấy bốc phét, sau đó thăng lên đặc cảnh mới thành tấy súng bắn tỉa. Mà đừng trêu chú ấy, chú ấy giết người thật rồi đấy, hôm nào nóng lên đòm một cái ... “ Sự tích của Trần Thập Toàn ở đại đội một được lan truyền rộng rãi, Cao Ái Quân ở đội một lâu năm biết rất rõ: “ Chú Trần, kể lần chú kháng lệnh đi, cho bọn nhóc mở mặt.”
Nhìn đám thanh niên không biết buồn lo là gì này, Trần Thập Toàn cũng như trẻ lại mấy chục tuổi, nổi hứng ba hoa phét lác mình anh dũng ra sao, giết người không chớp mắt thế nào. Nói văng nước bọt mà không thấy Giản Phàm ở ghế phụ lái phản ứng, khen đệ tử một câu:” Nơi này trừ tôi ra thì Giản Phàm có kinh nghiệm nhất, mấy thứ đò chơi đó trong tấy các cậu chỉ để trưng bày, bắn người với bắn bia là hai khái niệm khác nhau, hỏi Giản Phàm cảm giác thế nào, cậu ta nổ súng đả thương bốn năm người rồi đấy.”
“ Đúng thế Oa ca, cảm giác thế nào, đã không?” Tiêu Thành Cương nhoài người tới:
“ Đúng thế Giản Phàm, tôi làm cảnh sát gần 10 năm rồi vẫn chưa từng nổ súng bắn ai, chỉ có đúng một lần ở trên cầu sông Phần, tôi vừa chĩa súng bắn lên trời là bọn lưu manh sợ đái ra quần rồi.” Quách Nguyên có chút nuối tiếc:
“ Tôi cũng từng bắn rồi, sao không ai hỏi tôi? “ Trương Kiệt giơ tấy lên góp vui, thấy mọi người khịt mũi có vẻ không tin, rối rít nói: “ Thật đấy, một lần tôi tham giả truy bắt băng cướp xe moto, chúng tôi lập trạm gác ở đường Thiết Tây, tên đó lái xe định xông quả, tôi rút súng bắn cảnh cáo lên trời hai phát. Mẹ nó, thằng đó không thèm để, tôi chĩa thẳng súng vào hắn bắn luôn.”