Chương 230: Tấm bia trong lòng. (2)
Đối với phát súng nắm bắt thời cơ đạt tới đỉnh cao này, Tần Cao Phong lại không vỗ tấy khen ngợi mà khẽ mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài khép cửa lại. Vừa ra tới ngoài thì thấy mấy người chạy ầm ầm từ bậc thang tới phòng bắn, đưa tấy ra chặn, người nhanh nhất là Trương Kiệt phanh lại:” Đội trưởng Tần, tôi phải so tài với cậu tắ, bắn súng khiếp như thế, suýt nữa tôi bị lừa.”
Quách Nguyên không phục, Tiêu Thành Cương cũng không phục, Giản Phàm xưa nay bắn phát nào chệch phát đấy, vậy mà trong tích tắc bắn trung ba bia di động ở ba phương hướng khác nhau, làm bọn họ giật nảy mình, tất nhiên muốn phân cao thấp.
Tiêu Thành Cương luôn mồm nói:” Lửa đảo, lừa đảo, chắc chắn là có trò lừa đảo nào đó, tôi không tin trình độ anh ấy cao siêu như vậy.”
“ Tốt nhất là nên tin đi, đừng vào đó làm trò hề, các cậu chưa đủ tư cách thách đấu Giản Phàm. Để cậu ấy chơi một mình, đi thôi.” Tần Cao Phong tấy phải kéo Trương Kiệt, tấy trái chộp cổ Tiêu Thành Cương đi ra ngoài, nhìn Hồ Lệ Quân đứng ở cửa mà không đi cùng:
“ Đội trưởng, cậu ấy nói gì? “ Quách Nguyên truy hỏi:
“ Chẳng nói gì cả.”
“ Vậy cậu ta có về đội trọng án không?” Trương Kiệt không yên tâm:
“ Nói nhảm, cậu ấy là cảnh sát, không đi làm thì đi đâu.”
Tần Cao Phong mắng một câu, khôi phục sự nghiêm khắc với cấp dưới, Hồ Lệ Quân ở sau cười trộm, cô làm việc với Tần Cao Phong thời gian dài, cô biết loại khẩu khí đó nói lên một tiêu: Hết thảy bình thường.
Sáng sớm, lại là một buổi sáng sương mù mênh mông, sương lạnh thời gian dài bám vào cửa kính đã lâu chưa mở, để lại lớp băng lăng dày.
Bên ngoài phòng là mùa đông, trong phòng là xuân ấm đưa hương, chăn gấm đắp lên hai thân hình quấn lấy nhau, à, không đúng, là ôm lấy nhau, thi thoảng thò đầu rằ, tức thì mái tóc dài đen mượt trút xuống chiếc gối trắng tinh.
“ Mấy giờ rồi?”
“ 6 giờ 10.”
“ Dậy thôi, em đi nấu cơm.”
“ Không được, không cho đi. “ Giọng nữ có chút nũng nịu, không cho giọng nam rời đi:
Là Tương Địch Giai, vén một góc chăn rằ, ấm áp, trắng nõn, mềm mại, hai nơi mềm mại nhất bị Giản Phàm thay nhau nếm thử, Tương Địch Giai bị ngứa cười khúc khích: “ Chó con, cậu ăn nửa tiếng rồi, vẫn chưa ăn no à?”
Giản Phàm phò đầu rằ: “ Em sợ chị đói thôi, chị còn ăn nhiều hơn em.”
“ Tôi không đói. “ Tương Địch Giai đỏ mặt sẵng giọng, cánh tấy ngọc ngà như rắn cuốn tới, đột nhiên cảm thán: “ Ôi, lại sắp tới năm mới, một năm quả đi, mơ mơ màng màng đã ba mươi.”
“ Chị thật là, chị mới 28, nữ nhân khác muốn ăn gian nói ít tuổi đi không được, chị lại nói thêm. Sao hôm nay lại nhiều cảm xúc như thế? Có phải là lo không gả đi được không? “ Giản Phàm cười hì hì: “ Thế này nhé, chị cầu hôn em đi, em ủy khuất chút, vì kết thúc cuộc đời độc thân cho chị mà hiến thân, thế nào?”
Tương Địch Giai vung nắm tấy đấm túi bụi: “ Mặt cậu thật là dày.”
Đấm không thấy hả, lại kéo tắi, Giản Phàm vừa cười vừa né, đùa giỡn một phen, giả vờ kiệt sức, bị chị Tương đè xuống dưới, Tương Địch Giai như mới nếm tư vị ái tình, mê đắm nhìn Giản Phàm, hôn một cái, chưa đủ lại hôn thêm:” Giản Phàm, Tết Dương này tới nhà tôi gặp mẹ tôi nhé.”
“ Được, không thành vấn đề.”
“ Nhưng ..” Tương Địch Giai thấy Giản Phàm đáp thống khoái như vậy lại đâm lo, mẹ cô khác hẳn cha cô, cực kỳ khó đối phó:” Mẹ tôi không thích chuyện của chúng tắ, nếu mẹ tôi không đồng ý, cậu không được giận đâu đấy.”
“ Xem chị nói kìa.” Giản Phàm vuốt má chị Tương gần trong gang tấc, y hiểu tâm trạng lo được lo mất ấy, an ủi:” Sao em lại đi giận mẹ vợ chứ, mẹ chị không đồng ý thì chúng ta thong thả.”
“ Vậy cứ mãi không đồng ý thì sao?”
“ Em không tin đợi bụng chị to lên, sắp thành bà ngoại rồi mẹ chị còn không đồng ý.” Giản Phàm vừa dứt lời là lại ăn vài đấm:
Đang nô đùa, chuông báo thức reo vang, Giản Phàm vội vàng rời giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói:” Chị ngủ thêm chút nữa đi, em nấu cơm, lát đi làm, không thể muộn được.”
“ Có phải không thế, từ lúc nào có tinh thần nghề nghiệp như vậy?” Tương Địch Giai rụt mình vào trong chăn cười hỏi:
Giản Phàm cúi xuống hôn lên gò má non mịn của Tương Địch Giai:” Vì chị, vì chị mà tình yêu của em bắt đầu chung thủy, cũng vì chị mà em muốn làm nam nhân có trách nhiệm, cho nên làm việc cũng phải nghiêm túc.”
Tương Địch Giai nghe như trút mật ngọt vào lòng, giọng như làm nũng:” Chó con, chị muốn ăn cháo bí ngô.”
“ Không thành vấn đề, ngày ngày ăn đều được, cô vợ này dễ nuôi quá, toàn chọn thứ rẻ ăn, ha ha ha!” Giản Phàm cười dài đi ra ngoài:
Thế giới ấm áp của riêng hai người, hạnh phúc như trong tuần trăng mật.
Tắm rửa, làm cơm, ăn cơm, kết thúc bữa sáng đơn giản hạnh phúc, đưa chị Tương đi, đúng 8 giờ sáng, Giản Phảm quảy về đơn vị đã xâ vắng hai tuần cùng với tiếng nhạc tập thể dục của chi đội.
Tòa nhà quen thuộc, đồng đội quen thuộc, giang tấy giơ chân làm bài tập thể dục, đợi khi về văn phòng của đội trọng án, hơi ngạc nhiên, nhân mã đông đủ, Hồ Lệ Quân, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên còn có cả Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt, tất cả đều nhìn mình. Giản Phàm mỉm cười, ánh mắt đầu tiên là nhìn Thời Kế Hồng, bất ngờ cũng rất cao hứng.
Thời Kế Hồng che dấu nói: “ Này, đừng nhìn tôi, ở nhà rảnh cũng chán, mấy đứa bé các cậu làm việc chả đáng tin, thiếu tôi là không được, mấy đứa nói phải không?”
Dì Thời hỏi, tất ai mà dám nói không chứ, đều cười vâng dạ.
Đến lượt Nghiêm Thế Kiệt giải thích: “ Đúng đúng, Kế Hồng nói phải lắm, tôi cũng rảnh tới chán, mọi người ăn cơm đều gọi tôi, nhưng mà làm việc lại không gọi tôi, phó tổ trưởng của chúng ta hơi thiên vị, mọi người nói đúng không?”
“ Đúng! “ Hồ Lệ Quân gật đầu phụ họa, vài phần tha thiết nhìn Giản Phàm: “ Con của Tiết Kiến Đỉnh đã được liên hệ với viện phúc lợi nhi đồng, hôm nào tôi đưa cậu đi xem, nó bụ bẫm đáng yêu lắm.”
Mọi người luân phiên phát ngôn làm Giản Phàm không biết ứng phó với sự nhiệt tình của mọi người, Quách Nguyên đi tới kéo Giản Phàm vào chỗ, vung tấy vẫy: “ Chú ý, chú ý, nghe phó tổ trưởng Giản huấn thị, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương, trước tiên kiểm điểm tội của hai cậu, chính vì sự sơ xuất của hai cậu khiến chúng ta suýt nữa bị đá khỏi vụ án.”
Vốn Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đang cười toét miệng, tức thì ngừng cười lúng túng nhìn nhau, cúi gằm mặt như phạm tội thập ác khó mở miệng.
“ Không trách hai người. “ Giản Phàm rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, nghiêm túc từ tốn:” Cho dù đổi lại là tôi và Quách Nguyên hay bất kỳ ai ở đội trọng án, khi manh mối vừa lộ diện sẽ không ai nghĩ ngày tới tiếp đó là hung án, điều này nói lên trên người Tiết Kiến Đình là trọng án, đám đồng bọn không biết người nhà của hắn có biết nội tình không, nên lựa chọn con đường an toàn nhất là giết người bịt miệng. Cũng chứng tỏ phương hướng của chúng ta từ đầu là chính xác.”
“ Về vụ án này, thời gian đình chỉ đã giúp tôi rảnh rỗi để suy nghĩ lại toàn bộ vụ án, xem toàn bộ tài liệu và hình ảnh thu thập được, cũng nghĩ rất nhiều.”
Cả phòng im phăng phắc chăm chú nhìn Giản Phàm, lần đầu tiên cảm nhận được sự nghiêm túc của y thể hiện ra từ cả lời nói.
“ Đối thủ ấn trong bóng tối rất thông minh xảo quyệt, chặt đứt hết manh mối này tới manh mối khác mà chúng ta tìm rằ, và lần nào hắn cũng thành công. Chính vì thế mà hắn cũng đang trở nên điên cuồng, điều này đẩy hắn từng bước đi vào tuyệt lộ, hắn dám gây án liên tục như vậy thì càng đi vào đường cùng sớm. “ Giản Phàm giơ tấy ra từ từ nắm lại, giọng kiên quyết:” Vụ án này khiến tôi băn khoăn nhiều, do dự rất nhiều, cuối cùng tôi vẫn ở lại, tôi tin, chúng ta không vì vinh dự không vì công trạng mà làm những chuyện này, mục đích của chúng ta chỉ có một, trả lại công bằng cho người bị hại, để tội ác này kết thúc trong tấy chúng tắ.”
Tiếng vỗ tấy nhiệt liệt truyền từ trong phòng ra tới ngoài phòng, Ngũ Thật Quảng, Lục Kiên Định dẫn theo thành viên mới bổ xung tràn vào, phòng công tác chật kín, tiếng vỗ tấy hồi lâu không tắn.
Hết Q4, Có thể nói tới lúc này Giản Phàm mới thực sự trở thành một cảnh sát.
QUYỂN 5 - CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI