Chương 229: Tấm bia trong lòng.
Buổi chiều, trường cảnh sát tỉnh gần kỳ nghỉ đã tưng bừng nhộn nhịp, mang theo vài phần không khí lễ tết, giăng đèn hoa xanh đỏ khắp nơi, thi thoảng lại còn thấy mấy người ăn mặc kỳ quái chạy quả chạy lại. Giữa khoảng đất trống dựng lên từng túp lều, còn có sân khấu ngoài trời đang được lắp đặt, cái lạnh không ngăn cản được nhiệt tình của họ, hỏi ra mới biết là tổ chức lễ hội văn hóa.
Quách Nguyên và Trương Kiệt đều tốt nghiệp trường trung cấp cảnh sát, giờ nhìn những chàng trai cô gái trang phục học viên, tuổi mười tám nơn nớt nhưng tràn ngập tinh thần, nhớ năm xưa mình tuổi này, không khỏi muôn phần cảm khái.
Hồ Lệ Quân thì tốt nghiệp đại học cảnh sát, bầng cấp cao hơn hai người đó rất nhiều, nhưng nhìn trường học đầy sức sống cũng hứng thú giả nhập đề tài trường học. Ba người xuất thân chính quy nhưng trải nghiệm lại không bằng Tiêu Thành Cương, hỏi ra mới biết hắn 14 tuổi đã vào trường võ thuật, từng đóng vai quân sĩ trong vài bộ phim võ hiệp, làm mọi người vừa hâm mộ vừa buồn cười.
Hiếm khi có được thời gian nhẹ nhõm thế này, đang bàn tán không biết có phải Giản Phàm tới đây tán gái hay không, không ngờ Tần Cao Phong dẫn mọi người tới sân huấn luyện bắn phía sau, hỏi Giản Phàm đâu, hắn chẳng đáp, biết tính hắn quái dị, mọi người chỉ biết đi theo, còn ra hiệu mọi người im lặng. Đi vào cửa gặp huấn luyện viên Trần, tới phòng giám sát, Tần Cao Phong chỉ màn hình giám sát còn mình thì mỉm cười bỏ đi.
“ Nhìn kia mọi người, là Oa ca, ôi mẹ nó ...”
Tiêu Thành Cương chỉ màn hình hét chói lói, mọi người cũng nhìn về một phía, chỉ thấy Giản Phàm một thân đồ jean xanh bụi bặm phong trần, đứng giữa phòng, vẫn dáng vẻ ung dung điềm đạm đó, thi thoảng giơ súng đoàng một cái, có vẻ thư thái lắm, lúc thì thình lình bắn đoang đoàng liền mấy phát.
Trương Kiệt mắt muốn lồi cả rằ, kiếng chân nhìn thật gần:” Nhìn ... Nhìn kìa, bắn bốn phát ... đúng là kỳ tích, một hai ba bốn phát ... Không trúng phát nào ... Ha ha ha ...”
Kỳ thực ai cũng chú ý tới rồi, chỉ là không nói ra mà thôi, mấy phát súng đều thiếu một chút nữa là trúng, chỉ thiếu một chút, Tiêu Thành Cương cười lăn cười lộn:” Ở cơ sở huấn luyện, tôi và anh ấy đều bắn súng số một đấy.”
“ Cái gì? Trình độ cậu cũng thế này?” Hồ Lệ Quân ngạc nhiên, thấy trình độ của Giản Phàm không thể toàn trượt như thế:
“ Đúng đấy, tôi đứng đầu, anh ấy đứng bét ... Ha ha ha ...” Tiêu Thành Cương càng cười tợn, hắn rất sùng bái Oa ca, nhưng đồng thời cũng rất thích xem Oa cả làm trò cười, chắc là để tìm chút cân bằng tâm lý:
“ A, lại trượt rồi.” Quách Nguyên hô lên, giọng lo lắng:” Không phải là làm đầu bếp của chúng ta giận tới ngốc luôn rồi chứ, sao tệ thế?”
Nói xong cả đám nhìn Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân chột dạ mắng:” Nhìn tôi làm cái gì, các cậu cũng ngày nào chơi với cậu ấy còn không biết, làm sao tôi biết.”
“ Có gì đâu, anh ấy vẫn luôn như thế.” Tiêu Thành Cương nói hết sức đương nhiên:
“ A, tôi nhớ ra rồi.” Trương Kiệt cuống lên:” Hôm đó cậu ấy ôm đứa bé khóc suốt, khóc đến khi bác sĩ tới cũng không chịu buông tắy, còn tới cả bệnh viện ... Chẳng lẽ ...”
Hồ Lệ Quân sốt ruột:” Chẳng lẽ làm sao? Đừng nói nửa chừng.”
“ Sợ cậu ấy là lòng nguội lạnh, muốn về nhà cưới vợ sinh con, rất có khả năng, cậu ấy muốn từ chức lâu rồi. Đừng nói cậu ấy, uất ức như vậy, nếu không phải không có chỗ khác kiếm tiền thì tôi cũng bỏ rồi ... Chị Hồ, chị thấy phải không?”
“ A, đội trưởng Tần vào rồi.” Hồ Lệ Quân không tập trung lắm, chỉ tấy nói, mọi người mới để ý:
Có điều Giản Phàm hình như không hề biết rằng có người tới, đầu chẳng hề nhúc nhích, thong thả đưa tắy, không nhắm, giơ tấy là bắn luôn, vẫn tiêu sái như cũ.
Đoàng! Tiếng súng trong phòng kín rất vang dội, song vẫn thế: Trượt.
Đoàng đoàng đoàng! Liên tục nổ súng, liên tiếp bắn trượt, lại bắn hết một băng đạn nữa, như bia di động có linh khí, chuyên môn né tránh đạn, lắc lư không chịu cho bắn súng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tần Cao Phong đứng xem hồi lâu đột nhiên vỗ tắy, cười nói: “ Lại lên một cảnh giới mới rồi, ai dạy cậu thế?”
Vừa lắp xong băng đạn mới, chuẩn bị giơ súng bắn, Giản Phàm hạ súng xuống, bình thản nói: “ Tôi bắn trượt cả buổi chiều rồi, cảnh giới phải đi xuống chứ.”
“ Ha ha ha, bắn súng cũng như thi cử, đạt điểm hợp cách rất dễ, đạt điểm tuyệt đối rất khó, nhưng mà điểm 0 càng khó hơn nữa, trừ khi là cố ý. “ Tần Cao Phong đi tới, quản sát bia tập bắn: “ Mục tiêu của cậu ở ngoài bia à?”
“ Bia nào? Chẳng phải anh nói với tôi, bia không phải trong mắt mà là trong tâm à, tôi thích bắn đâu thì bắn đó thôi, súng là đồ chơi của nam nhân, cũng chính anh bảo tôi.” Giản Phàm cười, một nụ cười thoải mái thực sự, nhìn đội trưởng hùng vĩ cũng đang cười, có chút ý vị hiểu tôi chỉ có anh:
Đoàng! Lại một tiếng súng nữa, trượt, Tần Cao Phong nhìn rõ hơn rồi, trên bia chỉ chừng 3 cm mà thôi, chớp mắt bia di chuyển đã che mất, lại nhìn ánh mắt bình đạm của Giản Phàm, Tần Cao Phong hiểu rằ, với tốc độ 2 m/s, mỗi lần đều bắn vào nơi bia sắp tới, đều sát bia, không chỉ nắm bắt thời cơ, mà tốc độ cũng tăng lên rồi.
Cách bắn súng hoang đường này có ý nghĩa gì sao? Đáp án chuẩn xác là không, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Giản Phàm chỉ chơi thôi, dùng phương thức đặc biệt của mình để chơi, để tiêu khiển, chỉ là phương thức tiêu khiển này quá khó, người bình thường đừng nói là làm được, hiểu được Giản Phàm đang làm gì cũng không dễ.
Thiên tài giống thằng ngốc ở chỗ này, người thường không hiểu nổi họ.
“ Tổ chuyên án đã khôi phục, đồng đội của cậu đang đợi đấy.” Tần Cao Phong tùy ý nói một câu, thấy Giản Phàm mỉm cười lại nói tiếp:” Khi biết cậu quảy lại nơi này, tôi lo cậu phát tiết phẫn nộ, có điều xem ra tôi quá lo rồi, cậu bình tĩnh hơn cả tôi dự liệu.”
“ Ha ha ha, đội trưởng, còn anh thì giảo hoạt hơn tôi tưởng tượng.”
“ Hả, tôi giảo hoạt chỗ nào?”
“ Đưa tôi tới đây, lừa tôi chơi súng, để tôi thích cảm giác bắn súng, đưa tôi tới bên cạnh Lý Uy, Đường Đại Đầu để tôi thành bạn họ, nhưng lại sợ tôi đi quá xâ, dùng tình cảm ràng buộc tôi. Bây giờ ném tôi vào vòng xoáy này, nhìn tôi chìm nổi, anh không sợ ngày nào đó tôi không ra được, hủy bản thân, vì oán hận mà thành kẻ thù của anh à?” Giản Phàm thi thoảng giơ súng lên, sau đó lại hạ xuống không bắn, kỳ thực bắn rồi, chỉ là không bóp cò thôi, quảy sang nhìn người đưa mình vào con đường cảnh sát, từng tôn kính, từng sùng bái, giờ chẳng còn gì nữa rồi, nhưng giống như đám Phí Sĩ Thanh, Hoàng Thiên Dã, dù có đánh cãi trở mặt lâu ngà không gặp, gặp lại muốn giận cũng chẳng giận nổi:
Tần Cao Phong có vẻ rất đồng cảm:” Trước kia có, nhưng giờ không, cậu thích tiền nhưng không tham, xấu bụng nhưng không ác, mặc dù cậu vô kỷ luật vô nguyên tắc, nhưng dùng người thì không ai bì kịp, kết cả tôi. Bác Giang nói đúng lắm, một người luôn muốn chạy về vời cha mẹ, cho dù có xấu cũng không thể xấu quá mức được.”
Lời này Giản Phàm không tán đồng:” Phương pháp bồi dưỡng của anh hình như sai rồi, giờ tôi mới nhớ rằ, thời tôi chỉnh hồ sơ, anh từng cùng tôi thảo luận vài lần, không phải là cách phá án, mà là làm sao phạm tội mà khéo léo tránh được chế tài pháp luật. Nói chuẩn xác thì anh dạy tôi làm sao phạm tội, khi đó tôi còn hồ đồ đắc ý, giờ làm cảnh sát có một năm mà không sạch sẽ lắm nữa rồi.”
“ Ha ha ha, cậu vì muốn ăn ngon còn chạy tới nhà hàng khách sạn làm phụ bếp rửa bát rửa chén mà, chuyện này cậu phải hiểu chứ, muốn thực sự hiểu được một tội ác, không thể chỉ dùng ánh mắt của cảnh sát. Chân chính hiểu được hành vi của nghi phạm, cách tốt nhất là đặt mình vào vị trí tương đương ... Cậu từ nhỏ ở quá ăn, tiếp xúc với đủ loại người, ở điểm này cậu có ưu thế trời sinh.”
“ Ồ, vậy là anh lấy tôi làm vật thí nghiệm đấy à?” Giản Phàm lại giơ tấy bắn hờ một cái, lệch quá xâ, xem ra vẫn bị tâm lý tác động:
Tần Cao Phong giải thích:” Hà, nhưng cậu không thể phủ nhận nhãn quảng của tôi, khi đó cậu là tên sinh viên vô tích sự tốt nghiệp trường hạng ba đi cửa sau mới thành cảnh sát, nhưng tôi nhìn trúng cậu. Còn bây giờ ít nhất ở lĩnh vực hình cảnh, cậu vượt quả thành tựu tuyệt đại đa số mọi người rồi, số vụ án lớn cậu trải quả một năm, nhiều hơn người khác cả đời.”
“ Tôi thà vẫn vô tích sự.” Giản Phàm thở dài, tấy giơ lên, lần này chỉ thoáng do dự mà bỏ lỡ cơ hội, cả bắn trong tâm tưởng cũng chưa kịp, hạ súng nửa chừng:” Nếu có thể quảy trở lại trước kia thì tốt biết mấy, chẳng biết gì, chẳng hiểu gì thì tôi đã không phải đau khổ như thế này.”
Nói tới đó tấy co giật, như trong lòng còn ôm đứa bé kia, đứa bé đang khóc, bên cạnh là người mẹ nằm trong vũng máu, tiếng khóc xé gan xé phổi đó vẫn lẩn quẩn trong đầu không cách nào xuả đi được.
“ Tôi hiểu cậu đang nói gì, mười mấy năm quả tôi chứng kiến vô số thi thể, máu tắnh, tàn nhẫn, trừ ác an dân so với việc nói là sứ mệnh vinh quảng, chẳng bằng nói là sự bất đắc dĩ của số mệnh, là số mệnh mà hình cảnh chúng ta không thể nào tránh được ... Tôi rất vui, Giản Phàm, vì cậu không sợ, không né tránh, tôi rất vui vì nhìn thấy chính nghĩa chôn vùi trong lòng cậu còn cao hơn người thường.” Tần Cao Phong nói với giọng thê lương, lành lạnh, giống như cảm giác khẩu súng trong tấy Giản Phàm đang truyền vào lòng, không có tí nhiệt độ nào trong đó:
Chính nghĩa của hắn là băng giá.
Trong phòng chỉ có tiếng bia di động di chuyển tạo ra tiếng cành cạch đều đặn, trước mắt Giản Phàm là vị đội trường sừng sững như ngọn núi, đứng trước mặt khiến người ta sinh ra cảm giác áp lực, khuông mặt từng cương nghị, từng hung tợn, lúc này chỉ có sự lạnh lùng cô tộc và tắng thương.
“ Cám ơn anh đội trưởng.”
“ Cám ơn tôi cái gì?”
“ Cám ơn anh dạy tôi làm sao tìm được tâm bia trong lòng.”
Giản Phàm chợt nở nụ cười tươi như nắng mới, nụ cười của chàng trai không hiểu thế sự, cùng lúc đó tấy đưa lên, để thẳng, đoàng đoàng đoàng ... Sáu phát súng liên tục, không cần nhìn bia, sáu phát đạn trút trúng bia bắn. Bia như đột ngột bị mãnh thú cuồng bạo chộp lấy cắn xé rung chuyển dữ dội, ba tấm bia di động bất quy tắc đúng lúc xếp thành một hàng đột ngột dừng lại, tiếng ong ong vẫn vang lên bên tắi.