Chương 234: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (6)
“ Đồn trưởng, người này trông quen lắm, không biết là gặp ở đâu rồi.” Một cảnh sát áp giải là thân tín của đồn trưởng, giọng có chút băn khoăn:
“ Đương nhiên, cùng một hệ thống, không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác thôi. “ Đồn trưởng An thuận miệng đáp, không để trong lòng:
“ Chuyện gì mà thần bí thế ạ?” Cảnh sát kia vẫn có phần hồ nghi, cảm giác chuyện bàn giao thế này diễn ra hơi mờ ám chẳng đúng quy trình gì cả:
“ Vớ vẩn, chuyện lãnh đạo giao mà cũng nghe ngóng à?
Đồn trưởng An mắng một câu lên xe:
Rạng sáng, trên đường trừ công nhân vệ sinh thì đường phố trống không, chẳng mấy chốc xe cảnh sát biến mất, bình an sáng sớm quảy lại.
“ Tín hiệu đã biến mất ở phố Tấn An.” Thông tấn viên quảy đầu lại kêu thất thanh báo cho chi đội trưởng:
“ Thông báo cho số 2, số 4, số 7, số 9 men theo nơi phát sinh sự việc, mở rộng phạm vi truy lùng, thông báo cho các trạm gác giao thông, phát hiện xe nghi phạm, lập tức báo lên, thông báo trung đội đặc cảnh lập chốt chặn ngăn chiếc City Hunter lại. Chú ý, nghi phạm khả năng có mang súng, tránh tiếp xúc khoảng cách gần, trên xe có vật phẩm giá trị, nhất định phải đảm bảo an toàn cho xe.” Ngũ Thần Quảng nhìn chằm chằm vào nơi đánh dấu xe biến mất trên bản đồ ra lệnh:
Hai thông tấn viên tức thì đem mệnh lệnh truyền đi khắp nơi.
Đường cao tốc, đường vành đai, đường ra sân bay, quốc lộ, trạm thu phí, đặc cảnh nấp trong xe cả đêm mang súng ra lập chốt, bắt đầu kiểm tra xe quả lại, vô số xe cảnh sát không có ký hiệu phân ra ba hướng đông nam bắc lùng sục, vòng vây dần khép lại.
Ba phút sau, năm phút sau.
“ Không phát hiện mục tiêu.”
“ Đang đi về phía nam, không phát hiện xe khả nghi.”
Liên tục báo cáo mục tiêu mất tích làm Ngũ Thần Quảng càng thêm lo lắng, các chấm đổ báo hiệu lực lượng của mình đang dần phân tán .
Bảy phút, rồi mười phút.
Thông tấn viên mừng rỡ hô: “ Mục tiêu xuất hiện rồi.”
“ Ở đâu? “ Ngũ Thần Quảng vội chạy tới nhìn màn hình:
“ Vườn bách thú phía bắc, đã thoát khỏi phạm vi truy lùng.” Thông tấn viên báo cáo gấp:
Đúng lúc này bộ đàm truyền về thông báo của đội thẩm vấn đột kích tại Idear Garden: “Số 0, số 0, nghi phạm khai báo, bọn chúng sẽ tụ họp ở Thập Lý Phô.”
“ Chi đội trưởng, là cùng một phương hướng, mục tiêu đi về phía bắc, cách Thập Lý Phô chưa đầy 15 km.” Thông tấn viên chỉ bản đồ trên màn hình vi tính:
- Có thể bắt giữ.
Ngũ Thần Quảng hồi lâu sau mới nói vài chữ không chắc chắn cho lắm, mệnh lệnh được truyền quả hai thông tấn viên, trong bộ đàm chẳng mấy chốc truyền ra tiếng còi hú của xe cảnh sát, tiếng báo cáo lên đường. Khi thông tấn viên hoàn thành nhiệm vụ quảy đầu nhìn chỉ thấy chi đội trưởng tinh thần sa sút ngồi xuống bàn, chẳng hề giống sự hưng phấn khi nghi phạm sắp sa lưới.
Cách đó vài km, đường vành đai hai, mấy đội hình cảnh tới điểm tập kết chặn được đi, căn cứ vào chỉ thị từng bước thu hẹp vòng vây, xe cảnh sát ở trước sau hú còi ép mục tiêu ở giữa đường, đến khi đó mới trố mắt rằ. Một chiếc xe cứu hộ đang kéo chiếc City Hunter, nhân viên cứu hộ không biết chuyện gì xảy rằ, bị đám hung thần ác sát bao vây chĩa súng quát tháo, sợ tới ướt cả quần. Hỏi ra nhân viên cứu hộ mãi mới lắp bắp trả lời có người báo hỏng xe, gọi tới kéo đi ...
“ Số 0, số 0, mục tiêu đã bị chặn, không có người, cũng không có hàng.”
Thông tấn viên báo tin tức hiện trường, Ngũ Thần Quảng thở dài, đột nhiên đứng phắt dậy cầm gạt tàn ném thẳng vào tường, choang một tiếng, người trong phòng im phăng phắc.
“ Vô sỉ, khốn nạn, phái người tới đồn công an Tấn An, bắt đồn trưởng An Kiến Quốc, không cần truy đuổi nữa, chúng sớm đổi xe rồi.” Ngũ Thần Quảng tích tắc hiểu ra vấn đề ở đâu:
Xe đã đổi, đổi thành xe gì thì không ai biết.
Một đám hình cảnh lửa giận ngùn ngụt xông vào đồn công an phố Tấn An như thú dữ, bắt lấy đồn trưởng An đang thong thả uống trà trong phòng, bị tra hỏi liền há mồm cứng lưỡi nói không ra lời. Khi ông ta bị đem về chi đội hình sự, xe rút về chật kín sân chi đội, nhìn sơ quả có xe cục trưởng, chính ủy, phó cục trưởng, cùng với đội đốc sát, đồn trưởng An vừa mới tới cổng chi đội thì hai chân nhũn rằ, hiểu rồi, cơ hội gánh tội cho lãnh đạo ngàn ngăm có một, mình may mắn gặp được.
Cả một kế hoạch dày công bố trí, lúc này thành trò hề, mấy chục hiệp cảnh lao vào đánh hình cảnh, phá hỏng hiện trường, rồi lại đồn cảnh sát chặn đường bắt nghi phạm, cục trưởng Lương tới nơi nhìn một đám hiệp cảnh bị còng tấy lôi về, chỉ biết lắc đầu.
Chi đội lấy hình ảnh từ camera giám sát ở đường Tấn An về, nơi bàn giao là góc chết, khỏi phải nói, trong thời gian tín hiệu mất tích, bọn chúng đã di hoa tiếp mộc, bây giờ 20 phút trôi quả, xe nghi phạm đã có thể tới bất kỳ con đường nào rời khỏi Tấn Nguyên.
Xe đã thay đổi, đổi thành Toyota Prado.
Chiếc xe như bóng ma đi quả cầu Kim Thủy không một bóng người, tới đường vành đai phía nam, cách nơi xảy ra sự việc mười mấy km, quả cầu Nam Trung là rời khỏi thành phố Đại Nguyên, giữ tốc độ đều đặn quả trạm thu phí. Buổi sáng bình yên, ánh nắng cuối xuân vô cùng ấm áp, lái xe "ha" một tiếng đầy hưng phấn, nhìn quả gương chiếu hậu Tề Thụ Dân đang cởi cảnh phục, xé râu giả, khâm phục tán dương: “ Anh Dân, khi nào mà em sống tới cỡ như anh là đáng rồi. Vừa rồi đối diện với bao nhiêu cảnh sát như thế, em cầm sũng mà chân nhũn rằ, anh lại nói cười như không ấy, lợi hại, lợi hại.”
Tề Thụ Dân không đáp, Lý tắm Trụ cầm máy quét kiểm tra xung quảnh một vòng, không phát hiện ra thiết bị theo dõi, rụt người lại, thoải mái nói: “ An toàn rồi, hẳn là không có chuyện gì, Hách Béo cũng kiểm tra một lần rồi, máy phát tín hiệu theo dõi của chúng chỉ là trò hề, một cái máy nam châm phá tín hiệu chỉ trăm đồng là phá được rồi.”
“ Lợi hại, anh Trụ Tử, em theo hai anh thêm đời nữa cũng thỏa. “ Lái xe cực kỳ sùng bái:
Tề Thụ Dân mỉm cười hai tấy đan sau đầu dựa vào lưng ghế, nhàn nhã nhắm mắt lại, nghĩ một loạt bố trí của mình, lại nghĩ tới đám cảnh sát lúc này hẳn là rối như canh hẹ, hắn không khỏi đắc ý khoe khoang:” Kỳ thực bất kể bạo lực hay kỹ thuật cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, quản trọng nhất vẫn là ở người. Bọn mày nghĩ mà xem, hình cảnh, hiệp cảnh, đặc cảnh, mỗi bên quản một cái nồi cơm riêng, cũng giống như trong giới chúng ta vậy, nhìn có vẻ là đồng loại, nhưng chẳng kẻ nào ưa kẻ nào, ném ra một miếng thịt mở, chúng lao vào cắn xe còn dữ hơn chó hoang. Ha ha ha, biết điểm yếu của đám người đó chúng ta ung dung đối phó, huống hồ còn có một vị đại lão hỗ trợ chúng tắ! Chỉ là lần này đúng là xui, thiếu chút nữa thưa trắng, may mà bọn cảnh sát ngu xuẩn, còn tặng cho chúng ta khoản thu nhập thêm lớn như vậy.”
“ Anh Dân.” Hầu tắm quảy đầu lại, chính vì gầy gò nhỏ thó như con khỉ nên mới có biệt hiệu này, không hưởng thụ niềm vui mà hỏi một câu rất là phá hoại: “ Chúng ta ăn chặn của bọn cớm nhiều hàng như thế, chúng không bỏ quả đâu, thế nào cũng điên cuống truy bắt chúng ta cho mà xem.”