Chương 235: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (7)
“ Ha ha, có 27 con đường rời khỏi thành phố, bọn chúng không kịp lập chốt đâu, đến kịp thì chúng ta giờ đã là ngoại thành. Ha ha ha, đến cả tôi còn chưa suy nghĩ xem sẽ chạy đường nào thì bọn chúng làm sao mà truy đuổi? Đừng có quá sợ cảnh sát, bọn chúng chỉ được cái hung hăng thôi, rặt một lũ vô dụng. tắm Trụ, cậu bị truy nã bao nhiêu năm rồi?” Tề Thụ Dân tâm trạng cực tốt, hứng thú hỏi:
Lý tắm Trụ gập ngón tắy: “ 8 năm rồi, có điều dùng tên gọi khác nhau, giờ em chẳng nhớ là mình có mấy cái lệnh truy nã nữa.”
“ Ha ha ha.” Tề Thụ Dân ngửa mặt cười dài, cực kỳ đắc ý, nhưng cười xong nhìn lại bên cạnh mình từ mấy chục người giờ chỉ còn hai người, không khỏi thê lương. Mười năm giang hồ, sinh tử mịt mù, muốn nói một câu cảm khái nhưng thấy Lý tắm Trụ vẫn chưa cảm giác rằ, đành nuốt về, sợ ảnh hưởng tới sĩ khí:
Xe đi lên quốc lộ thì trời đã sáng hẳn, trừ nông dân vất vả sớm tối lom khom ở bờ ruộng hai bên đường thì chỉ có lái xe hàng thi thoảng đi quả bên cạnh, một chút nguy hiểm cũng không có, cảnh giác cũng dần buông lỏng.
Sắp tới mốc km số 2, Lý tắm Trụ mới hỏi:” Anh Dân, đi đường nào?”
“ Đi con đường không có khả năng nhất.” Tề Thụ Dân tựa đã suy tính từ lâu, trả lời luôn:
“ Em hiểu rồi, Hầu tắm, 2 km nữa có ngã ba, rẽ trái, đi đường đất.” Lý tắm Trụ chỉ huy:
“ Hả, con đường đó tệ lắm.”
“Chính vì thế mới đi tới đó, cứ đi đi, không sai được đâu.”
2 km chỉ chớp mắt là tới, xe chậm lại, thời tiết phương bắc khô hạn niều bụi nhiều cát, chiếc Toyota màu xanh thẫm đi vào con đường cấp hai đã bỏ hoang, mặt đường đã lâu chưa tu sửa, xe đi quả kéo theo đất vàng, cứ như con rồng đất cuốn trên đồi núi mấp mô, càng đi càng xâ.
“ Giản Phàm, tôi hỏi cậu một câu, đoán xem.” Trương Kiệt thò đầu lên quản sát xung quảnh một hồi, không thấy gì cả, hai buồn chán nói:
“ Ok, tôi thích chơi đoán đố lắm. “ Giản Phàm đồng ý ngay:
“ Có một vị cục trưởng công an, nhưng con ruột lại không gọi là cha, cậu nói vì sao? Đừng đoán mấy câu ngu xuẩn như quản hệ cha con không tốt, con tư sinh hay đem con đi tặng rồi.”
“ Không gọi cha? Vậy gọi ba gọi bố cũng thế.”
“ Không đúng, hướng suy nghĩ không đúng.”
Kỳ nhỉ, Giản Phàm gãi đầu, đoán liền vài khả năng đều sai:” Thế là sao?”
“ Đồ ngốc, không gọi cha thì gọi mẹ chứ sao, cục trưởng cục công an không thể là nữ à? Đây gọi là điểm mù tư duy đấy đồ ngốc. “ Trương Kiệt chộp cơ hội chửi Giản Phàm, khoái trá lắm:
“ Fu-ck, thế mà cũng nghĩ ra được, giỏi, tiến bộ rồi đấy, làm khó được cả tôi.”
Đồi núi gập ghènh khó đi, hiếm được một vùng đất bằng phẳng, một con đường đi xuyên quả, Trương Kiệt, Giản Phàm mai phục trong bụi cỏ, buồn chán nghĩ trò chơi giết thời gian.
Nếu như nhìn kỹ hơn thì chỗ này cách con đường 20 mét, đào một cái hố đơn, cả đêm bận rộn mới bố trí xong, Trần Thập Toàn kinh nghiệm thực chiến phong phú xếp phương bán bao vây " 2 + 2 + 1 + 1", một xe chặn đường, một người bắn tỉa, bốn người bao vây. Nói nghe có vẻ đơn giản, làm mới khó, riêng việc tìm ra ở con đường này một chỗ có 2 bên rộng rãi, có cao điểm khống chế, lại có thể xoay ngang xe chặn lối đã phí không ít công sức, sau đó lại còn uống gió cả đêm, đợi sáng sớm sương xuống đều lạnh run lẩy bẩy, mở miệng ra nói là nước dãi chảy ròng ròng, lạnh tới tư duy cũng chậm chạp.
Không nhất định là phải non xanh nước biếc, có rượu có thịt mới gọi là bạn bè, ít nhất là cùng lăn lộn với đám anh em này ngày càng thân thiết, trong giới hình cảnh có câu, cộng sự còn thân hơn vợ. Giản Phàm càng ngày càng càng cảm thụ được, cộng sự thì ngày ngày ở cùng nhau, vợ thì hiếm khi thấy một lần, tình cảm không sâu sao được.
Cho dù đám anh em này đôi khi rất khốn kiếp, làm người ta phát điên muốn đạp cho vài cái. Cơ mà nếu nhìn lại, mình chả kém gì.
Xụt xịt quệt nước mũi, Giản Phàm bị Trương Kiệt chơi một phát, nhíu mày một cái liền có liền có trò mới: “ Tôi cũng đó anh, có một người cha, con không phải là do ông ta sinh rằ, nhưng giám định DNA lại đúng là cha con, anh đoán xem vì sao? Đừng đoán mấy thứ rắm chó như con riêng.”
“ Muốn chơi lại tôi chứ gì, chơi ... Xem nào, để tôi đoán ... Tôi đoán ... Mẹ nó, chịu đấy.”
“ Đồ ngốc, con tất nhiên không do cha sinh, là mẹ sinh đấy ạ, anh sinh ra con anh à?”
“ Đố bẩn vãi, ai lại chơi thế, mẹ nó chứ, con tôi, tôi sinh đấy.”
“ Thôi đi, người địa cầu này đều biết, anh chỉ phụ trách 3 phút đầu thôi, sau đó chả liên quản gì đến anh. À, mà có khi chỉ 30 giây, ha ha ha.”
“ A thằng chó, hôm nào đọ, thằng nào bắn trước trả tiền.”
Hai thằng lưu manh ngồi trong hố cười thô bỉ, trên vai là bụi cây ngụy trang, Trương Kiệt đang vắt óc nghĩ cách phản đòn thì bộ đàm vang lên: “ Chú ý, chú ý, kiểm tra vũ khí, xe mục tiêu đã rời Đại Nguyên, rất có khả năng đi về phía chúng tắ. Các tổ kiểm tra vũ khí trang bị, Cao Ái Quân, thử xe đi, đừng để lúc quản trọng lại không nổ được máy.”
Là giọng của Trần Thập Toàn, từ nơi này căn bản không nhìn thấy điểm bắn tỉa ở đâu, hai người cười thì cười, công việc không dám lơ là, kiểm tra băng đạn, kiểm tra chốt, Trương Kiệt bực mình cằn nhằn: “ Mẹ nó chứ, trong đội làm ăn kiểu chó gì thế, mấy nghìn cảnh sát mà không bắt được người. Lão già họ Ngũ đó chỉ biết chửi người, chính ủy thì thoi thóp cả năm không thấy mặt vậy mà vẫn ôm khu khư cái ghế, phó chi đội chỉ lo làm ăn bên ngoài, ba lãnh đạo chẳng được cái tích sự mẹ gì, không bằng để tôi làm chi đội trường, cậu làm cấp dưới cho tôi. Chó má thật, anh em mình làm mấy vụ án rõ đẹp, vậy mà chưa được lộ mặt lên đài khen thưởng lần nào. Cả đội trưởng Lục cũng là thứ vô dụng, chỉ giỏi nịnh bợ lãnh đạo, chả có tí chuyên môn nào, đáng lẽ phải để chị Hồ làm đội trưởng lâu rồi, chị ấy là nữ nên thiệt thòi.”
Giản Phàm vừa kiểm tra vũ khí vừa nói: “ Anh đừng xem thường chi đội trưởng Ngũ, chuyên môn ông ấy có thể không cao nhưng ngồi lên ghế lãnh đạo có thủ đoạn lắm đấy.”
“ Như thế nào? “ Trương Kiệt hồ nghi:
Dù sao cũng rảnh, Giản Phàm nói nhỏ:” Sắp thu lưới rồi, nên tôi nói với anh cũng không sao, đây là một hành động ‘săn mồi’ do trên tỉnh trực tiếp lãnh đạo, trong thành phố ném ra nhiều mồi nhử như vậy, kỳ thực là để xem vào lúc này kẻ nào nhảy rằ, lần này không chỉ săn ngoại tặc, mà săn giả tặc. Chi đội trưởng Ngũ làm nhiều việc mà chúng ta không biết đâu.”
“ Cấp bậc của cậu làm sao mà biết được mấy chuyện này?” Trương Kiệt không tin:
“ Cấp bậc của tôi không cao, nhưng tôi làm con mồi mấy ngày liền, hôm quả thảo luận, chi đội trưởng đoán Tề Thụ Dân sẽ ra tấy với Đại Thông, đội trưởng Tần và đội trưởng Lục đoán chúng nội ứng ngoại hợp, ra tấy ở Thủy Vực Kim Ngạn, tôi thì không chắc, chì khẳng định là hắn sẽ tìm con đường khác uy hiếp tôi, không tiếp xúc chính diện ... Kết quả thì đều sai mà cũng đều đúng, hắn ra tấy ở ba phương hướng, lại còn giở thủ đoạn mượn lực đả lực, bản thân kim thiền thoát xác, chuồn mất. Trình độ người này bằng với đằng cấp Lý Uy.” Giản Phàm chép miệng, trước kia cứ nghĩ Tề Viên Dân hồ sơ sạch bong chưa từng có án mới lợi hại, Tề Thụ Dân chỉ là loại thiên lôi chỉ đâu đánh đó, không ngờ thiên lôi mới là kẻ lợi hại: