Chương 236: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (8)
“ Thế thì sao, không phải hắn vẫn chuồn à, lợi hại ở chỗ nào.” Trình độ Trương Kiệt sao đủ hiểu mấy trò ngoắt ngoéo trong đó, nghĩ một lúc vẫn bĩu môi:
“ Chi đội trưởng đã sớm giở trò rồi, cho nên anh em chúng ta mới ở đây, để làm gì, chặn đường Tề Thụ Dân đấy. Về lý luận thì hắn có 27 con đường để trốn, nhưng đường cao tốc hắn không dám đi, sợ bao vây, đường quốc lộ có đặc cảnh canh giữ, tuyến đường vận chuyển than thì có quá nhiều trạm kiểm tra, sợ đông người phức tạp, lại hay tắc đường. Như thế chỉ còn lại 12 con đường cấp 2 mà thổi, mà phương hướng bỏ chạy của hắn là phía nam ...” Giản Phàm vẫn mô phỏng tâm lý nghi phạm phán đoán:
“ 12 đường đủ chết rồi.”
“ Anh biết đối phó với người thông minh thì cách nào hay nhất không?”
“ Không!” Trương Kiệt lắc đầu hết sức thật thà: “ Chính là dùng cách ngốc nhất, ngày cả loại ngốc như anh cũng không tin ... Chi đội phái ra 12 tổ 6 người như chúng tắ, 12 khẩu súng bắn tỉa đang đợi hắn, trong đó có 7 tổ là là tinh anh từ đội trọng án, đội một, đội bốn , đều thuộc đích hệ của chi đội trưởng, 5 tổ còn lại cao thủ vũ cảnh do sở trực tiếp điều động. Chứ trong thành phố 300 vạn làm sao bắt được, nhiệm vụ của tôi làm cho hắn động lòng là đủ, sau đó hắn đớp mồi chạy đi, đi đâu cũng rơi vào bẫy, kỳ thực bẫy lớn hơn ở ngoài, lực lượng trong thành phố đều là đám ô hợp thôi.”
Trương Kiệt nghe thấy mình được liệt vào đám tinh anh, lại còn giao nhiệm vụ trọng yếu, đắc ý lắm: “ Thế mà cậu không nói sớm.”
“ Hôm quả tôi mới biết thôi, lão già đó không tin ai hết, có lần còn dạy tôi, chỉ tin tưởng bản thân. Kỳ thực năm ngoái hai lần buôn lậu cổ vật quy mô lớn có thể thấy phần nào, trước đó 10 năm quả, tỉnh chúng ta là nơi thất thoát văn vặt lớn, nhưng mà chỉ lác đác bắt mấy vụ nhỏ, chứng tỏ sau lưng phải có tập đoàn lớn thao túng từ giết người, rửa tiền, buôn lậu, phát triển tới lừa đảo ngân hàng ... Lão già đó thả đấy, chúng ta chỉ nhìn vào vụ án, ông ta thì muốn quét sạch một mẻ cơ. “ Giản Phàm cảm khái, kỳ thực không phải phục Ngũ Thần Quảng, mà Lý Uy, một câu "tài hèn chí lớn" thực sự bao quát hết con người Ngũ Thần Quảng, bố trí lớn đấy, nhưng ở chi tiết nhỏ lại không làm đủ tốt, lần này không có Lý Uy thả lại mồi nhử lớn như vậy, thì bố trí bao năm hỏng hết:
Nói thế nào thì so với mấy lão già đó, mình vẫn còn kém ở tầm nhìn, cảm giác bừng tỉnh, phá án giống cha làm cơm vậy, cha nấu một ăn thì ngon mưu sinh cả đời thì kém, tằn tiện cả đời không đi đến đâu.
Mình không nên đi vào vết xe đổ của cha, thời đại khác rồi, cô gái nào chịu đi theo đầu bếp nghèo khó cả đời chứ.
Trương Kiệt bị kích động: “ Thế mà không để tôi làm con mồi.”
“ Vì anh không đẹp trai bằng tôi.” Giản Phàm cười đều đáp:
Khoảng bình an trước cuộc chiến, miệng nhai cỏ tán gẫu liên thuyên, đỉnh đầu chim chóc ríu rít bay quả, thi thoảng người ngứa ngáy, đó là do kiến bò quả bò lại, một vầng mặt trời đỏ ối lộ nửa cái mặt ở ngọn núi xâ. Trương Kiệt tấy cầm súng chĩa về phía trước, nhiệt huyết sục sôi, đúng là chàng trai đơn giản, bị một câu chuyện chẳng rõ thật giả của người ta làm kích động, quên mất thủ phạm chính làm mình ăn gió nằm sương suốt đêm ở bên cạnh.
Không gian và thời gian vẫn yên bình như thế, ngoại ô hoang dã ngàn năm là sự yên tĩnh không đổi, thôn làng gần nhất cách nơi này 5 km, con đường cấp hai này bị bỏ hoang vì đất sói mòn nghiêm trọng, hiếm thấy người quả lại, càng đợi thì càng thấy thời gian trôi quả chậm chạp.
“ Giản Phàm, Tề Thụ Dân có đi quả đây không?” Nhiệt huyết do Giản Phàm khơi lên nguội đi nhanh chóng, Trương Kiệt nhìn mãi nhìn mãi chỉ một con đường trống, bắt đầu mất kiên nhẫn:
“ Về lý luận thì không, con đường này miễn cưỡng đi được một chuyến, nếu là xe bình thường thì gầm xe thảm ngay, đây là con đường không có khả năng nhất đấy, anh thất vọng à?”
“ Ừ, tôi mà lập được công lớn thì tốt biết mấy, tuổi tôi sắp 30 rồi, đáng lẽ lúc này cũng phải chỉ huy một tổ bốn năm người rồi chứ, vậy mà ngày nào cũng phải loanh quảnh với đám nhãi con tân binh các cậu, tuổi này nếu xuống cơ sở thì làm đồn trưởng cũng dư sức.” Trương Kiệt có chút buồn bã, giờ có con rồi, không khỏi nghĩ xâ một chút:
Giản Phàm hỏi: “ Anh thích làm đồn trưởng à?
“ Chứ không à, ít nhất làm đồn trưởng ăn uống chơi bời có chỗ chi trả , trừ xe miễn phí, còn có không ít thu nhập phụ, khi đó sẽ không để vợ tôi phải đi làm cho vất vả, ở nhà trông con, tôi nuôi.” Trương Kiệt kể lý tưởng cao lớn của mình:
: Anh chỉ có thế thôi à, tôi mà làm đồn trưởng, tôi nuôi mấy cô vợ ... Ha ha, đừng sốt ruột, mặc dù về lý luận thì đây là con đường không có khả năng nhất, nhưng tôi cho rằng là con đường có khả năng Tề Thụ Dân sẽ đi nhất. Giờ hắn là con thú cùng đường, vây cánh đã bị chúng ta tỉa dần từng chút một, chắc chắn không còn ung dung như trước, mà đang lo được lo mất, chỉ cầu vững chắc chứ không dám mạo hiểm nữa. Cái con đường từ thập niên 50 này tuy hoang phế song lại dẫn tới vố số đường liên thôn, tới Hiếu Nghĩa, Cao Dương, Giới Hưu, muốn chui vào núi cũng không vấn đề, tiến lui tự nhiên ... Đừng nhìn tôi, gần đây tôi hay coi mình là Tề Thụ Dân, nếu là hắn tôi sẽ chọn con đường này.”
Tựa như có trời định sẵn, Giản Phàm vừa mới dứt lời thì trong bộ đàm truyền ra tiếng nói gấp gáp: “ Chú ý, chú ý, mục tiêu đi tới khu số 12, tổ 12 phụ trách ngăn cản đợi chi viện. Lặp lại lần nữa mục tiêu đi chiếc xe Toyota, có ba nghi phạm, vũ khí không rõ, nhân viên phụ trách chặn được ép xe dừng lại, tránh tiếp xúc khoảng cách gần ...”
“ Vãi, vãi ... Cái đồ mồm quạ. “ Trương Kiệt lắp ba lắp bắp chỉ mặt Giản Phàm, chấn kinh tột độ:
“ Nói đúng rồi đấy, con mẹ nó, tôi chính là thứ mồm quạ xui xẻo đấy, ai dính vào tôi là xui xẻo ... Chúng ta truy lùng nửa năm, hôm nay cuối cùng có một kết cục. “ Giản Phàm nghiên răng cười nhạt, nếu bảo y mưu tính đại cục thi vẫn còn hơi non, chứ bảo y suy đoán tâm tư ma quỷ của người khác thì không thể chệch chút nào:
Lời nói rất hào hùng, đã hoàn toàn không còn như nửa năm trước mới bắt tấy vào vụ án này, lúc đó hèn nhát rụt rè, vì ăn mà liều mạng nữa ... Tích tắc vào uất ức, phẫn nộ, lo âu dồn nén bị quét sạch, có lẽ, hoặc có lẽ đã khơi lên hào khí anh hùng luôn ngầm ẩn sâu trong lòng.
Đó là cảnh sát, dù ngàn vạn khổ cực cũng luôn có chút hào tình nam nhi dám cầm thương lên ngựa.
Chờ đợi trong khẩn trương tĩnh mịch, di động trong túi đột nhiên reo lên, Giản Phàm cầm lấy bộ đàm báo cáo: “ Số 0, số 0, nghi phạm số 1 gọi điện thoại, có nghe không?”
Chiếc di động đó chỉ để liên lạc với một người, trừ Tề Thụ Dân ra không còn ai khác, đoán chừng tên này thấy thoát khỏi bao vây nên gọi điện tới khoe khoang. Ngũ Thần Quảng trả lời: “ Nhận đi, hai người là tri kỷ mà, ngày cả hắn đi đường nào mà cậu cũng đoán được ... Nhận đi, không sao cả, hắn sắp thành lịch sử rồi.”
Giản Phàm tắt bộ đàm, di động đã ngừng kêu, xem giờ thì 7 giờ kém sáu phút, chớp mắt điện thoại lại reo, Giản Phàm nhận điện thoại, không nói gì, lặng lẽ lắng nghe, không sai, Tề Thụ Dân đang ở trên xe, nghe được động cơ.