Chương 237: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (9)
“ A lô, cảnh sát Giản, vẫn còn chưa dậy à? “ Đối phương trêu ghẹo:
“ Ừ, đang nằm đợi mày đấy. “ Giản Phàm chưa bao giờ trả lời thật như vậy:
“ Thôi, chúng ta đừng vờ vịt với nhau nữa, mày cũng khỏi phải đợi truy lùng điện thoại, đây là điện thoại vệ tinh đăng ký ở nước ngoài, với trình độ kỹ thuật ở Đại Nguyên chưa truy được ngày đâu. Hơn nữa tắo đoán nhé, mày không phải đang nằm, mà đang chạy khắp phố tìm tắo chứ gì?” Giống như mọi khi, Giản Phàm cứ nói thật là không ai tin, Tề Thụ Dân cực kỳ ngạo mạn chế giếu:
“ tắo đang nằm thật mà, sao mày không tin nhỉ? Mày chẳng có chứ tín gì cả, đồ tắo đã giao cho mày đúng như giao kèo, vậy mà mày không xử lý được rắc rối cho tắo, vậy thì tắo phải lấy lại đồ thôi, nửa còn lại cũng không giao cho mày nữa.” Trong điện thoại truyền tới tiếng cười dài, xen lẫn cả tiếng người khác, Giản Phàm nhíu mày, đúng rồi 3 người, có ba âm thanh khác nhau:
Mẹ nó, gan lớn lắm, cảm thấy an toàn rồi nên gọi điện trêu mình đây.
Hồi lâu sau mới có trả lời của đối phương: “ Thôi đi, từ lúc mày lắp thiết bị theo dõi lên đồ dùng của Hách Béo và con kia là tắo biết có vấn đề rồi, tắo không hiểu, thủ đoạn của đám cảnh sát bọn mày sao vẫn cứ kém cỏi như vậy, bao nhiêu năm vẫn chỉ một trò. Cơ mà cũng phải khen bọn mày kiên nhẫn đấy, nhịn vài ngày mà không ra tấy với Liên Nhận, không đơn giản.”
“ Hả làm sao mà mày biết?” Giọng Giản Phàm kinh ngạc vạn phần, miệng toét ra cười, lại còn làm mặt quỷ với Trương Kiệt, chuyện thích nhất trên đời này chính là khiến kẻ tự coi mình là thông minh làm chuyện ngu xuẩn:
“ Tùy mày nghĩ thế nào thì nghĩ, tắo sắp rời tỉnh rồi, vài tiếng nữa là ra nước ngoài, tắo chỉ muốn cám ơn mày, cám ơn cảnh sát Giản vào lúc tắo cần nhất đưa tắo thứ muốn nhất, hơn nữa còn giúp tắo xử lý vài đứa thủ hạ chia tiền, đại ân khó nói cảm tạ, hẹn sau này gặp lại.” Tề Thụ Dân châm chọc vài câu rồi tạm biệt:
“ Khoan khoan, ông chủ Tề, đợi đã.”
“ Còn định nói gì nữa, không cần khách khí đâu.”
“ Chuyện khác, tắo nghiên cứu nửa năm có một chuyện tắo thấy bọn mày cũng rất kém cỏi.”
“ Thế à, chuyện gì?”
“ Chuyện phân cục Tấn Nguyên ấy.” Giản Phàm sợ tên này cúp điện như thế thẩm vấn rất khó, kích thích: “ tắo thấy thế này, Đồng Cô Sơn giết người chôn xác rất gọn gàng, sao còn giữ nhân chứng sống? Sao không giết luôn cảnh sát trực trực ban Kiều Tiểu Ba bịt miệng cho rồi? Mà chỉ ăn cắp vài món đồ phải phái tới năm sáu người làm việc này, kém quá. Khi đó mày ở trại giam, không phải là mày, anh mày dụ Tằng Quốc Vĩ ra phải không? Bọn họ vốn quen biết. Đồng Cô Sơn không khai là vì sợ ân uy của mày?”
“ Ha ha ha, muốn dụ tắo à? “ Tề Thụ Dân thấy hết sức buồn cười:
“ Có gì phải dụ, khi đó mày ở trong tù, dù sao không phải mày, anh mày lần này vào đó giao luôn cái mạng già ở bên trong rồi, nếu là tắo, tắo chọc luôn tội của anh mày rằ, chết luôn trong đó cho rồi, đỡ phải lo, với tính quyết đoán của mày, không tới mức không hạ nổi quyết tâm chứ? Lần này mày xâ chạy cao bay không về nữa rồi, tắo cho mày nhiều đồ như thế, không đổi được một câu nói thật à?”
“ Ha ha ha, tắo chỉ có thể nói với mày, bọn họ đúng là quen biết thật, có điều Tằng Quốc Vĩ giả thanh cao, không thèm quả lại với loại người như anh em tắo, mày nghĩ trong tình huống đó, anh tắo dụ được hắn ra à? Đồng Cô Sơn không khải là không khai, mà vì hắn căn bản không biết người đó ... Mày đoán xem là ai?” Tề Thụ Dân nổi hứng trêu trẻ con:
“ Lý Uy chứ còn ai. “ Giản Phàm thình lình nói:
“ Thế à? Vì sao hắn không nói cho mày, ha ha ha ...” Tề Thụ Dân cười quái dị:
Mặc dù lời của hắn cực kỳ mập mờ, nhưng lại cung cấp cho Giản Phàm rất nhiều tin tức, khách khí nói: “ Cám ơn nhé!”
“ Cám ơn tắo? Không nói mà mày cũng cám ơn?” Tề Thụ Dân ngạc nhiên:
“ Đương nhiên phải cám ơn rồi, ít nhất mày cho tắo ít tin tức, giờ tắo biết, không phải hai người Lý Uy, Vương Vi Dân mà mày hận thấu xương, không phải Ngũ Thần Quảng đã bắt mày, không phải cả anh mày Tề Viên Dân, phạm vi thu nhỏ như vậy rồi, thế thì đã rõ ràng. “ Giản Phàm chậm rãi nói:
“ Thế à, nếu mày sai thì sao?”
“ Sai ở đâu? “ Giản Phàm dụ đỗ:
“ Ha ha ha, mày đúng là ngu xuẩn hết mức, mày còn ngu hơn cả thằng cảnh sát bị chết, ha ha ha ... Tìm mười 14 chỉ có một cái xác, ha ha ha ... Mày không sai, nhưng mày quá ngu, ha ha ha.” Tề Thụ Dân đắc ý cực kỳ, giọng điệu càng lúc càng ngông cuồng:
“ Dù sao cũng hơn loại vô sỉ như mày, đừng mừng quá sớm, oan có đầu nợ có chủ, cả đời mày đào mộ phá quách, giết người phóng hỏa, sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi, mày còn chút nhân tính nào không? Tiết Kiến Đình là anh em mày, mày chẳng những diệt hắn, còn giết cả nhà, người già và trẻ nhỏ mà mày cũng ra tấy được, mày còn là người không? Đồng Cô Sơn là anh em mày, vì di chuyển chú ý, mày không chút nương tình ném hắn ra xâ, đúng không? Liên Nhận cũng là anh em mày, vì thăm dò bọn tắo, mày cũng bán luôn hắn. Hách Béo bán mạng cho mày, có phải là mày cũng giết rồi không? Con mẹ nó, mày nghĩ mày anh hùng hảo hán lắm à, mày chỉ là thứ súc sinh ... Chẳng trách cha mày bị bắn chết, ông ta chết đáng lắm, sinh ra loại như mày, moi xác ra bắn lần nữa cũng không oan đâu ... Mày cao hứng cái gì? Chơi với lửa sẽ có ngày bị lửa đốt, ngày ngày chết không xâ đâu thằng chó má.”
Ngôn từ kịch liệt, độc ác, Trương Kiệt ở bên cạnh cũng phải rợn người, áp giọng xuống trả lời bộ đàm, kéo Giản Phàm, chỉ chỗ rẽ sườn núi, một chiếc Toyota mang theo bụi vàng xuất hiện trong tầm mắt, Trần Thập Toàn vừa chỉ huy toàn bộ cảnh giác, chuẩn bị bắt giữ.
Tới rồi, Giản Phàm nắm chặt súng, hai mắt sung huyết, quên cả chửi.
Nhưng bên kia đối phương bị chọc giận, truyền ra tiếng rống của Tề Thụ Dân: “ Lão tử là loại vong mệnh, nói nhân tính cái chó gì, chọc giận tắo, tắo giết cả nhà mày.”
“ Phì, nhà tắo là đầu bếp, chuyên giết loại súc sinh như mày đấy, Tề Thụ Dân cha mày đang đợi mày dưới địa ngục đấy, báo ứng của mày tới rồi.” Giản Phàm chửi lại một câu:
Tề Thụ Dân ở trên xe đã lên cơn cuồng nộ, vừa rống vừa chửi, chiếc xe Toyota xóc nảy gian nan đi vào vòng vây, đột nhiên cách đó 30 mét, một chiếc xe thương vụ toàn bụi đất xuất hiện chắn ngang đường.
Biến cố bất thình lình làm người trong xe hoảng hồn, Hầu tắm phanh két xe, chiếc Toyota rung chuyển kịch liệt, dừng lại mặt đường mấp mô.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Trần Thập Toàn ra tắy, xe rung một cái rồi chúi về phía trái, bán xe xẹp xuống, tiếng còi cảnh sát hú lên, vang vọng sơn cốc.
“ Tề Thụ Dân, bọn mày đã bị bao vây, hạ vũ khí xuống, giơ hai tấy lên đầu, nếu không bắn bỏ ... Bọn mày đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, giơ hai tấy lên đầu ..”
Cạch! Tề Thụ Dân đánh rơi chiếc điện thoại vệ tinh, quên tắt máy, bên trong vẫn truyền ra giọng nói của ai đó:
“ Ha ha ha ha, ông chủ Tề, mày không những vô sỉ mà còn vô tri, gắn thiết bị theo dõi là cố ý để mày phát hiện đấy, mày càng nghĩ tắo ngu, mày càng to gan, tắo mở mắt cho mày nhé thằng ngu. Thiết bị theo dõi ở trong đồ cổ đấy, đồ làm bằng đồng, mày dò không tìm ra được đâu, cạm bẫy thực sự không phải ở trong Đại Nguyên, mà là ở ngoại thành phố ... Ha ha ha, tắo nhử mồi ở trong thành phố nhưng đào hố ở bên ngoài, mày nghĩ mày thông minh à, thứ súc sinh như mày thì trí tuệ của mày chỉ ngang với loại súc sinh như chó lợn thôi.”