Chương 246: Buồn, lo, vui, khổ đầy ắp hết nhân sinh. (2)
Giản Phàm không trả lời, chỉ an ủi mẹ, giọng yếu mà kiên định:” Từ nhỏ tới lớn con đều nghe mẹ an bài rồi, lần này để con tự quyết định được không?”
Mai Vũ Vận thấy con không nghe lời mình, bệnh cũ tái phát, mắng mỏ:” Tính con giống cha con, một khi ương lên thì cố chấp hơn bất kỳ ai, mẹ không yên tâm ... Dù sao mẹ nghĩ thông rồi, không thành đạt thì không thành đạt, vẫn tốt hơn là không còn nữa. Mẹ còn hi vọng sớm ngày bế' cháu trai đây này, con sắp 30 rồi đấy, vậy mà cả bạn gái còn không chắc, hôm nay đứa này, mai đứa khác, cả đám nữ nhân tới tìm con rồi, cha mẹ nhìn đến hoa cả mắt. Con bảo mẹ tin con ra sao? Làm cảnh sát mấy ngày coi mình là Tôn Ngộ Không rồi đấy à? Còn lấy thân chắn đạn ... Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi, lại không phải là không có cái ăn đi làm cách mạng, có biết mẹ sợ thế nào không hả?”
Tâm tình Giản Phàm vừa mới bình tĩnh lại, bị mẹ mắng cho một tràng làm phiền muộn vô cùng, bịt luôn tai lại không nghe nữa.
Chỉ là có mỗi một tắy, bịt cũng không nổi, không rõ thế nào, nghe mẹ mắng, thế mà khôi phục lại còn nhanh hơn.
Hai tuần sau, Giản Phàm nói đứt lưỡi lại còn thêm cả Dương Hồng Hạnh hứa hẹn mới đuổi được cha mẹ về Ô Long, mang theo chút nóng vội về đội, lần này bước chân càng kiên định, trái tim càng kiên định, vì y còn một việc phải làm: Kết án!
Đại đội trọng án trầm lắng lâu ngày bị sự trở về của Giàn Phàm phá vỡ, vừa mới đi tới cổng đã bị gác cổng la hét ầm ĩ chạy tới hết hỏi han lại hàn huyên, mới đi tới giữa sân không biết ai hô lên "Giản Phàm về rồi!". Thế là một đám trẻ tuổi ở các tổ khác ùa cả ra vây vào giữa, hỏi đông hỏi tây, mắt ánh lên niềm vui. Trong đội trọng án không ít người đã trải quả đấu súng, nhưng mà vây bắt nguy hiểm như ở Tiểu Chương Hà thì chưa từng có, đối với đồng đội trở về sau kiếp nạn, vừa sùng bái vừa quản tâm.
Không nhìn thấy người mình muốn thấy, Giản Phàm được cả đoàn người nhốn nháo đưa về văn phòng, quả phòng làm việc lớn dừng lại, vắng tắnh, bàn còn phủ lớp bụi, cho thấy lâu lắm chưa ai tới. Hỏi Quách Nguyên thì về đại đội một, hỏi Tiêu Thành Cương thì nghĩ phép dài hạn, hỏi tới ba đồng chí già thì đám đồng đội mỗi người một câu, hình như cũng thời gian dài chưa thấy. Lòng nôn nóng hỏi đội trưởng Lục, rốt cuộc vẫn còn, cáo từ đám đồng đội nhiệt tình, tới văn phòng đội trưởng ở tầng hai.
Còn chưa hoàn toàn phục hồi, bác sĩ nói phải nằm thêm một vài tuần nữa, nhưng Giản Phàm thấy mình đã nằm tới sắp mốc người rồi, thời gian dài bận bịu tối mắt, đột nhiên nằm lỳ một chỗ, làm sao mà chịu nổi ... chỉ là sức khỏe bây giờ quá tệ, mới mới leo mấy chục bậc thang đã thở, dừng lại mấy lần.
Lục Kiên Định nghe thấy có người gõ cửa thuận miệng mời vào, vừa ngẩng đầu lên thấy Giản Phàm tấy đeo trước cổ, mặt còn dán băng, mừng rõ rời khỏi chỗ ngồi, niềm nở nói:” Nào, vào đây, vào đây, đang nghĩ tới cậu thì cậu về, xuất viện bao giờ thế?”
“ Hôm quả.”
“ Khôi phục thế nào rồi? Ngồi đi, ngồi đi.” Lục Kiên Định đích thân rót nước mời giản phàm, hứng trí nhìn Giản Phàm, gầy tọp đi rồi, má hóp lại nhưng mắt càng thêm sáng:
“ Cũng tạm.”
Lục Kiên Đinh có vẻ vui lắm, nói tía lia:” Càng ngày càng có tính tự giác đấy, chưa thông báo về đội đã chủ động đi làm rồi, xem tài liệu này đi, cho chút ý kiến, cả trong đội và chi đội cùng làm đấy.”
Giản Phàm tò mò lật xem tài liệu, còn tưởng là thông báo tình hình vụ án, có điều vừa xem một cái đã nhíu mày, là báo cáo và diễn giảng, mất hứng ném xuống bàn: “ Đội trưởng Lục, cái gì thế này, tôi viết kiểm điểm còn không đạt yêu cầu, nói gì mấy thứ cao thâm này, cho người khác phát biểu đi.”
“ Ái, cậu đúng là đồ quái dị, sở công an tỉnh muốn tổ chức hội nghị báo cáo tấm gương anh hùng, cục và chi đội tiến cử Trương Kiệt, cậu là chiến hữu thân thiết nhất của cậu ấy, đội muốn cậu đại biểu báo cáo, đây là bản thảo, thời gian tới đừng đi làm vội, về học thuộc đi.” Lục Kiên Định không trâu bắt chó đi cày, dùng giọng điệu mệnh lệnh:
“ Chuyện này ..” Nếu là vấn đề của bản thân, Giản Phàm chối từ ngay, y không hứng thú mấy trò này, nhất là hiện giờ càng không có tâm trạng, nhưng là đại biểu cho Trương Kiệt thì e không thể tùy tiện thoái thác, lại cầm tài liệu lên, xem quả một lượt, kiếm được cớ rồi:” Đội trưởng, bản thảo này không được.”
“ Vớ vẩn, chi đội chúng ta sửa đi sửa lại mấy lần, thư ký trên cục còn trau chuốt lại, không được là thế nào?” Lục Kiên Định không tin:
“ Không được, vì bọn họ không hiểu tình hình thực sự.” Giản Phàm đập tài liệu xuống bàn:
- Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
“ Anh nghe câu này ... ‘Huy hiệu ánh bạc, cảnh phục xanh thẫm, nói lên toàn bộ lòng trung thành của chúng tắ’ cái gì vậy, có bệnh à, hai thứ đó thì liên quản gì tới lòng trung thành chứ? Chả dính dáng gì tới nhau hết ... Còn câu này ‘Cuộc sống đơn giản khổ cực, cả nhà chen chúc trong gian phòng nhỏ 20 m2, thường xuyên chẳng để ý tới nhà, gánh nặng cuộc sống đổ dồn lên vai vợ’, làm trò hề à, ai mà tin câu này chứ? Cho dù là có người tin đi, cảnh sát mà sống khổ tới mức này sao tiện nói rằ, không phải tự vả vào mặt mình à?”
Giản Phàm cứ tùy ý lật một trang lại bới ra vài câu, đủ vấn đề, nào lỗi ngôn ngữ, nào là lập ý chưa chuẩn, nào hành văn chưa thông, mấy câu đó nằm ở ranh giới có lý và cố tình bắt bẻ làm Lục Kiên Định không cãi được, tiếp đó còn dùng giọng điệu rõ quái đọc: “ Anh nghe đoạn này nhé ‘ A, chúng tôi từ ánh ban mai đi rằ, trên người mang theo câu chuyện ngày hôm quả, chân cất bước vững vàng’ ... Đây mà là miêu tả cảnh sát à, có mà tội phạm bỏ trốn thì có ... Lại nghe câu này, ‘A, chúng tôi dọc đường cười với gió mưa, dọc đường cả vang hào sảng’ ... Mẹ nó, đi thực địa hay đi hát karaoke thế? Có loại diễn giảng này à ... Nữa này, ‘A, tấm khiên vàng lấp lánh, tôi đem thanh xuân và nhiệt huyết hiến cho sự nghiệp cảnh sát, tôi muốn dùng chính nghĩa và chính khí, đem hài hòa xã hội đi về phía khúc khải hoàn. Đó là chúng tôi, quảng vinh của cảnh sát thời đại mới’ ... Xin anh đấy, anh bảo tôi đọc kiểm điểm tôi không thấy đỏ mặt, anh nghe có sởn gai ốc không?”
"Rầm!" Lục Kiên Định vỗ bàn một cái, tức xì khói ra mũi: “ Cái thằng nhãi này, không phải muốn kiếm chuyện thì cũng là muốn ăn đòn, bài diễn giảng hay như thế, quả mồm cậu thế nào mà thành biến vị rồi, báo hại giờ tôi nghe cũng chướng . không muốn đi thì nói không muốn đi. Không phải cậu bị thương thì tôi đã đá cho cậu một phát.”
“ À, vậy thì tôi không đi nữa.” Giản Phàm nói tỉnh bơ:
“ Không được, cậu phải đi.” Lục Kiên Định rất muốn đá một phát cho tên này bay về bệnh viện, nói ra thì bảo là ác, chứ nhìn Giản Phàm nằm trên giường bệnh là lúc hắn yên lòng nhất:
“ Đội trưởng Lục, kỳ thực tôi nghĩ cho anh thôi mà, tôi nói trước nhé, tôi lên đấy mà lỡ nói cái gì không đúng, anh đừng có kiếm chuyện với tôi.” Giản Phàm uy hiếp một câu:
Câu này làm Lục Kiên Định phải để tâm, ai chứ thằng này còn chuyện gì không dám làm, lúc đó bao nhiêu lãnh đạo, phóng viên nhà báo, y mà nói một câu kinh thiên động địa nào đó thì hết đường vãn hôi. Lục Kiên Định thấy chuyện này phải cân nhắc kỹ hơn, vội cướp bản thảo về lầm bẩm:” Cậu không nói thì tôi quên cái mồm thối của cậu, để tôi nghĩ kỹ xem, đây là đại hội cả năm mới tổ chức một lần, phát biểu trước lãnh đạo tỉnh, cậu mà sinh sự thì cả đội thành trò hề.”