Chương 247: Buồn, lo, vui, khổ đầy ắp hết nhân sinh. (3)
Giản Phàm cười trộm, vừa cười một cái đụng vào vết thương ở má, "á" một tiếng, đang định lên tiếng xúi bẩy Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương làm việc này thì Lục Kiên Định thu dọn đồ đạc, vẫy tấy đuổi người, thực sự không ưa nổi cái tên cãi lãnh đạo chem chẻm này:” Đi đi đi, không gặp cậu thì nhớ, gặp cậu rồi chỉ phiền, về nghỉ ngơi đi, đợi lành lặn rồi hẵng quảy lại. Nếu không có chỗ nào để đi thì về văn phòng mà đợi thông báo.”
“ Đội trưởng Lục, vậy vụ án của chúng tôi thì sao, còn chưa kết án mà. Tôi vì chuyện này mà về.” Đuổi cũng không đi, Giản Phàm vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
“ Ài, cậu vẫn còn chưa quên việc đó à?” Lục Kiên Định nhìn bộ dạng thương binh thảm hại của Giàn Phàm mà không biết bình luận gì, có điều sự ngang ngạnh đó có vài phần đáng yêu: “ Vụ án này hiện giờ không thể làm được nữa.”
“ Vì sao?” Giản Phàm ngớ rằ, mơ hồ có chút lửa giận nhen lên:
“ Ài, tôi nói cho cậu biết nhé, Giản Phàm, hiện giờ có vụ lừa gạt ngân hàng, có vụ án buôn lậu cổ vật, có Tề Thụ Dân vừa bắt, thêm vào 67 món đồ cổ mà Lý Uy nộp lên, đều là vụ án vô cùng nghiêm trọng, được tỉnh tiếp nhận, ở trong trạng thái bảo mật cao độ, đừng nói phá án kết án, tới cả thẩm vấn nghi phạm còn không có phần của chúng tắ, vậy thì cậu làm thế nào?”
“ Chẳng lẻ bỏ giữa chừng như thế?” Giản Phàm nghe mãi lâu sau mới nói được một câu, chưa cam lòng cắn răng đứng dậy: “ Không được, tôi phải đi tìm chi đội trưởng, thêm vài tháng nữa là mười lăm năm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.”
Lục Kiên Định định đưa tấy ngăn cản, cuối cùng lại thôi, kết quả giống nhau, để cậu ta tự cụng đầu vào tường cho tỉnh.
Rời phòng Lục Kiên Định, Giản Phàm mặt hầm hầm đi tới thẳng phòng chi đội trưởng.
Cộc cộc cộc ... Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, gõ hồi lâu Giản Phàm thoái chí thả tấy xuống, chi đội trưởng không có mặt.
Mang theo cánh tấy treo lủng lẳng, mỗi bước chân vẫn cảm giác ngực nhâm nhẩm đau, nhưng tới bây giờ Giản Phạm mới cảm thấy bị thương. Ở trong viện hai mươi ngày, bao nhiệt tình tích tụ về tới đội lòng nguội lạnh, suy tính bao ngày chưa được triển khai đã bị bóp chết, sắp tới lúc vén mây nhìn thấy mặt trời, nhưng lại bị lớp mây mù khác bao phủ, không rõ cả xảy ra chuyện gì, cúi đầu thất thểu lê từng bước rời đi.
“ Giản Phàm ...” Chủ nhiệm Cao đi quả bên cạnh Giản Phàm còn có chút không tin, nhìn lại thấy đúng rồi mới mừng rõ gọi một tiếng, vỗ vai hỏi: “ Về đội từ khi nào thế?”
“ Vừa về, chủ nhiệm Cao, chi đội trưởng đâu rồi?” Giản Phàm tranh thủ hỏi vội:
“ Có chuyện gì? “ Chủ nhiệm Cao không trả lời:
“ Đương nhiên là có rồi, vụ án của chúng tôi bị gác lại à? Tôi tới hỏi vụ án của tôi và Trương Kiệt, chúng tôi đã làm rồi, đó là truyền thống, trừ khi chúng tôi rút đi, trừ khi cấp trên tiếp nhận, nếu không ai nhận vụ án thì người đó kết án, vụ án này hiện giờ chưa ai nhận, vì sao lại dừng?” Giản Phàm có chút phẫn nộ:
“ Nào nào, đừng nói lớn, bình tĩnh ...” Chủ nhiệm Cao thấy Giản Phàm mặt đỏ gay, sợ đồng nghiệp tầng lầu nghe thấy, kéo Giản Phàm vào văn phòng của mình, khách khí mời ngồi, vừa pha nước trà vừa châm chước mãi mới tung ra một quả tạc đạn:” Chi đội trưởng đang kiểm điểm trên hội nghị đảng ủy cục công an thành phố.”
“ Cái gì? Vì sao?” Giản Phạm giật mình đứng bật dậy, tiếp đó nhăn mặt ôm ngực từ từ ngồi xuống:” Chủ nhiệm Cao, xảy ra chuyện gì rồi?”
“ Không phải vì vụ bắt giữ của các cậu sao ... Đang thời điểm mẫn cảm, cậu đừng làm loạn thêm, chuyện của các cậu, trên sở còn chưa có kết luận cuối cùng đâu ... Biết phó cục trưởng Tiêu bị song quy chưa? Dính líu tới cả một đống người, chuyện này kết cục thế nào còn chưa rõ. Cậu ấy, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi thông báo về đội, thương tích thế này rồi mà vẫn còn muốn cố sao?” Chủ nhiệm Cao chân thành khuyên nhủ, lời lẽ thể hiện có chút tôn kính với chàng trai này:
“ Khoan, vụ bắt giữ làm sao cơ, nghi phạm không thoát một cai, chúng ta còn hi sinh một người, họ còn muốn thế nào nữa, vì sao còn kiểm điểm?” Giản Phàm không hiểu nổi cái trò này:
“ Cậu vẫn chưa biết, mệnh lệnh trên tỉnh là phải đảm bảo an toàn cho văn vật, kết quả là xe nổ tung, mệnh lệnh là yêu cầu các cậu chặn xe, phải bắt sống toàn bộ, kết quả là hai chết một bị nửa sống nửa chết, còn hi sinh một đồng chí. Vì bắt đám người này, tỉnh bố trí mấy tháng, ngày cả vũ cảnh cũng điều động, giờ thì hay rồi, kết quả là thắng thảm, văn vật thành mảnh vụn, người sống thành người chết. Phải có người gánh tránh nhiệm ... Tôi nói rõ hơn một chút nhé, nếu không phải vì Trương Kiệt bị chết, cậu bị trọng thương thì các cậu đã bị đình chỉ kỷ luật hết rồi.” Chủ nhiệm cao chỉ thẳng ra vấn đề.
“ Không thể nói như thế được!” Giản Phàm giận tới toàn thân run lên, phản bác: “ Nếu nói tới trách nhiệm thì nhiều lắm, nếu không phải nghe lệnh lũ ngu xuẩn trên tỉnh muốn bắt sống, bảo vệ đống đồng nát thì chú Trần đã bắn chết sạch chúng rồi ... Bọn họ chỉ ăn trên ngồi chốc, nói mà không nghĩ, có biết Tề Thụ Dân nguy hiểm thế nào không, có biết hắn lợi hại thế nào không, có biết hắn mà thoát thì bao người sống không yên không? Không nghĩ tới ai chịu trách nhiệm cho khả năng này à? Hơn nữa đống đồng nát đó là của Lý Uy, sao lại coi là tổn thất của mình ... Chuyện này là sao, chúng tôi phải đấu tranh với cả nghi phạm, còn phải đấu với cả người mình à?”
“ Cậu thật là, sao không có tí giác ngộ chính trị, không có tí cái nhìn đại cục nào thế? ... Thôi, thôi, về nghỉ đi, đợi thông báo của đội.” Chủ nhiệm Cao mất kiên nhẫn tiễn khách, nói cũng uổng công:
Kế hoạch vây bắt này do sở công an tỉnh hạn chế trong phạm vi rất nhỏ, hơn nữa là chỉ huy trực tiếp, nhưng xảy ra đống hỗn loạn lớn thế này, trách nhiệm cuối cùng là do chỉ huy hay do chấp hành thì chưa kết luận. Có điều Giản Phàm biết, chẳng liên quản gì tới mình, mình thậm chí còn không có tư cách hỏi tới, cái trò chơi chính trị bẩn thỉu khốn nạn ấy, mình chưa hiểu nổi.
Chỉ giận một điều là vụ án Phân cục Tấn Nguyên vừa mới xuất hiện ánh ban mai lại lần nữa bị chôn vùi.
Tức tối rời khỏi chi đội, ủ rũ đi xuống lầu, toàn thân thương tích mà tỉ lệ quảy đầu còn cao hơn cả lúc đẹp trai ngời ngời, kể cả người không quen biết cũng nhận ra y. Thi thoảng lại hỏi han vài câu, làm như mình chuyên môn đem thương tích ra khoe khoang vậy, riêng câu hỏi "xuất viện từ bao giờ" đã khiến y bực mình.
Thất vọng, lúc tới tinh thần hăng hái ra sao thì lúc về chán nản gấp bội phần.
Ra tới sân, bị ánh sáng mặt trời chiếu chói mắt, ngơ ngác không nhận rằ, sắp hè rồi, mấy tháng trời bị vụ án làm quên cả ngày đêm, quên cả thời tiết. Hoang mang nhìn quảnh, trong sân vẫn như mọi khi, đỗ hai hàng xe cảnh sát, đồng nghiệp vẫn bận rộn ra rằ vào vào, giống như bao nhiêu ngày trước đó, chẳng có gì thay đổi, chỉ là nhiều ngày mới trở lại, có chút xâ lạ, thậm chí khi Giản Phàm theo thói quen bước chân về phía đội trọng án, nửa chừng dừng lại, cảm giác mạnh mẽ dâng lên ...
Tựa hồ mình không thuộc về nơi này.
Thôi, về nhà vậy, mình vì đại cục về nhà nghỉ ngơi, dù sao có tiền lương, có phúc lợi, tiền thưởng cũng không quên được, Giản Phàm chỉ đành an ủi bản thân như thế.