Chương 248: Uyên ương cựu mộng. (1)
Đứng ngơ ngơ ngác ngác tới chỗ hồi lâu, Giản Phàm cũng có chút cảm ngộ, xem ra mình tự ý về đội là sai lầm lớn, đi thẳng ra cổng, không muốn nhìn thấy cái mặt mất kiên nhẫn của Lục Kiên Định, chủ nhiệm Cao. Hai người đó nói cho cùng cũng chỉ là nha hoàn cầm chìa khóa thôi, có quyết được cái gì đâu, nói với bọn họ cũng phí lời, thậm chí giờ Giản Phàm phát hiện rằ, hình như đội trưởng thì cũng chỉ là đại nha hoàn mà thôi, hơi chút là bị bên trên tóm lấy chửi mắng.
Nghĩ tới Ngũ Thần Quảng bị phê bình kiểm điểm, tâm lý cân bằng hơn một chút.
Đáng đời ông tắ.
Mình nên đi đâu bây giờ nhỉ, biết thế theo cha mẹ về Ô Long quách cho rồi, cơm ăn nước rót tới tận miệng, không khí lại tốt. Mơ mơ hồ hồ đi ra cổng, vô tình ngẩng đầu lên, sau đó xoay người, cúi đầu, men theo góc tường mà đi như ăn trộm.
Chẳng vì cái gì khác, mà trong tầm mắt là người quen đã lâu không gặp, Tằng Nam.
Váy liền thân, đai lưng thắt lệch, kính râm, mỹ nữ dựa vào một chiếc BMW màu xanh lục, đỗ xe ở đối diện, giống hệt mấy cô gái thích thể hiện, phô trương mà y từng gặp. Giản Phàm theo bản năng né tránh, đừng nói là bây giờ mình thảm hại thế này, cho dù là bnh thường cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân đó.
“ Giản Phàm, Giản Phàm!”
Tốn công làm dáng mà chẳng thu hút được soái ca, người ta lại còn tránh mặt, Tằng Nam dậm chân một cái, băng quả đường đuổi theo, nhanh chân chặt trước mặt y: “ Ê, ê ... Giả vờ không quen à?”
Giản Phàm cúi đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn, ngước mắt lên nhìn một chút, tựa hồ cố nhớ lại, sau đó lắc đầu giống thằng ngốc.
Tằng Nam ở trước mặt, một bộ váy tím sành điệu, vép váy và ống tấy áo phiêu phiêu, mái tóc uốn cong nhuộm màu vàng ánh kim, tấy tháo kính rằ, hừ một tiếng: “ Giả ngốc với tôi à, không nhận ra hay không dám nhận.”
A, nha đầu này tự kiêu quá đấy, Giản Phàm liếc một cái, lắc đầu, đến nửa chữ cũng không nói.
“ Tôi muốn nói chuyện với anh ...” Tằng Nam tới gần, thò đầu như muốn nhìn vết thương của Giản Phàm, Giản Phàm lùi lại một bước, vẫn không nói gì, chuyển hướng khác, Tằng Nam nói vội: “ Này, là chuyện của chị Tương, chị ấy tới bệnh viện thăm anh, lúc đó anh hôn mê.”
Rồi, câu này có hiệu quả ngày tức thì, Giản Phàm dừng chân quảy đầu, chờ đợi.
“ Có điều bị mẹ anh đuổi đi, hình như trước đó họ có chuyện không vui.”
Cái này Giản Phàm biết, lần Tương Địch Giai tới Ô Long bị mẹ mắng một trận, khi hai người ở bên nhau, cô vẫn còn oán giận. Lần này oan giả hẹp lộ, lại thêm mẹ đã nhận định Dương Hồng Hạnh là con dâu tương lai, đối với nữ nhân quá mức xinh đẹp có sức uy hiếp lớn như thế tới con dâu tương lai của mình, tất nhiên là không nói gì hay ho. Đúng là rất có khả năng đấy, nhìn Tằng Nam không nói gì cả.
Không phải không muốn nói, mà kỳ thực không biết phải nói cái gì, giữa hai người có quá nhiều chuyện khiến y không nói ra sao.
“ Chị Tương sắp đi rồi, chuyện của anh chị ấy không lớn cũng không nhỏ, vừa mới làm xong thủ tục bảo lãnh chờ xét xử. Mẹ chị ấy từ lâu đã muốn di cư ra nước ngoài, lần này sẽ đưa chị ấy đi, không về nữa ... Anh không có chút cảm giác nào sao? “ Tằng Nam nhìn khuôn mặt vô cảm của Giản Phàm, không có chút thất vọng, kinh ngạc nào như trong tưởng tượng, ngày cả nuối tiếc cũng không có, nghe xong vẫn đứng đó ngây ngốc hồi lâu, vẫn thế, chẳng nói chẳng rằng.
Đến mức này thì Tằng Nam hết cách rồi, trước khi tới đây phải lấy hết dũng khí rồi, biết Giản Phàm có thành kiến rất sâu với mình, gặp e chẳng khách khí, cô cũng chuẩn bị tinh thần, nhưng tình huống này thì không ngờ, chỉ biết nói: “ 4 giờ ngày kia sẽ bay, đi tiễn chị ấy đi, chị ấy thương tâm lắm ... Trong lòng chị ấy luôn chỉ có anh thôi, nhưng mà hai nhà khác biệt quá lớn, tôi trò chuyện với chị ấy rất nhiều, tâm tư của chị ấy quá đơn thuần, yêu chỉ vì yêu, căn bản không suy xét tới mấy chuyện đó. Tôi nghĩ anh cũng thế, hai người vì yêu mà tới với nhau, vì yêu mà chia tách, tôi thấy đều có thể lý giải, dù sao chị ấy từ nhỏ sống sung túc thoải mái quen rồi, không thể theo anh sống cuộc sống tiểu thị dân chắt bóp từng đồng, anh cũng nghĩ như thế đúng không?”
Ánh mắt vẫn không thay đổi, cả con ngươi cũng không di chuyển, có chút trống rỗng, nếu không phải là vì những nhân tố bên ngoài, Tằng Nam cũng phải thừa nhận họ là đôi trời sinh.
“ Được rồi, anh thích đi hay không là tùy anh, tôi đã chuyển lời rồi. Bất kể anh nhìn tôi ra sao, tâm nguyện mười bốn năm của tôi nhờ anh mà hoàn thành, có gì cần giúp, cứ tìm tôi.” Tằng Nam thấy vẻ mặt Giản Phàm không hòa hoãn hơn chút nào, chúa xót thất vọng, quảy đi:
“ Khoan đã.”
Tằng Nam quảy đầu, thấy Giản Phàm có vẻ rất khó mở miệng, cho rằng là vì Tương Địch Giai, vậy mà vẫn là một bất ngờ nữa.
“ Tôi muốn nhờ cô giúp đây, tôi hỏi cô, căn nhà ở Tiểu khu Liên Hoa của Trương Kiệt là sao, cô có biết không?”
- Khi đó chú Lý để lại một số căn nhà ở Tiểu khu Liên Hoa, đã chuyển sang đứng tên tôi. Nguyên Nghị Minh chuẩn bị bán cho anh ta với giá nội bộ, nhưng Trương Kiệt cũng không có tiền, về sau tới tìm Nguyên Nghị Minh thương lượng hai lần, giao 10 vạn trước, số còn lại nợ, chuyện này còn chưa kịp làm thì anh ấy đã ...” Tằng Nam cẩn thận nhìn sắc mặt Giản Phàm, không rõ ý tứ của y ra sao, chỉ nói tới "đã" là không dám nói nữa:
Giản Phàm thở dài, ra đi quá nhanh nên còn chưa kịp hoàn tất giấy tờ:” Vậy cô định làm thế nào?”
Tằng Nam cũng rất ương chẳng đáp:” Anh nói xem.”
“ Tôi đang hỏi cô.” Giản Phàm quát một tiếng, con người lẫn khí thế tức thì thay đổi hẳn làm Tằng Nam bất giác phải lùi lại, chỉ thấy y chỉ mặt Tằng Nam, bừng bừng lửa giận nói:” Biết vì sao tôi không thèm nói chuyện với cô không? Không phải là chưa kịp làm, mà là làm rồi, Trương Kiệt vừa mới đi, có phải các người trả lại tiền và giấy nợ rồi không? Nguyên Nghị Minh làm, còn cô ra lệnh chứ gì? ... Hôm quả ra viện một cái là tôi tới nhà Trương Kiệt, cô nghĩ tôi không biết à?”
“ Anh biết thì làm sao nào? Chúng tôi là người làm ăn, chẳng lẽ giữ cái giấy nợ không trả được? Chẳng lẽ chúng tôi phải tặng miễn phí à, dù có tặng cũng phải có danh nghĩa gì chứ?” Tằng Nam cũng nổi cáu, cô chẳng quen biết gì Trương Kiệt hết, ở góc độ của mình, cô không thấy làm gì sai:
“ Ha ha ha Khặc khắc khặc ...” Giản Phàm đột nhiên cười phá lên, cười mấy câu vừa ho vừa ôm mặt đau đớn: “ Hay, nói hay lắm, vậy cô cho tôi một lý do để chẳng việc gì mình phải xen vào vụ án này nữa, tôi có thể yên tâm về nhà mà ngủ rồi. Con mẹ nó, té ra lão tử mới là thằng ngu, rốt cuộc vất vả vì cái chó gì nào?”
Nói xong quảy ngoắt người bỏ đi.
Tằng Nam hoang mang đuổi theo, muốn kéo lại mà không dám, rối rít hỏi: “ Anh có ý gì, nói rõ xem nào.”
Giản Phàm cười khẩy: “ Ý gì cả, hung thủ thực sự giết cha cô sắp thoát rồi, vụ án bị chìm xuồng rồi, với tình hình bây giờ, chìm xuống là vĩnh viễn bị nhấn chìm luôn, hai chữ vĩnh viễn, có sướng không?”
“ Anh nói thế là sao? Không phải hung thủ thực sự là Đồng Cô Sơn à?” Tằng Nam tái mặt:
“ Thế à? Vậy thì ai dụ cha cô ra khỏi nhà, ai là người sắp đặt kế hoạch này? Có ai nói cho cô biết chưa? Đồng Cô Sơn có nhận tội không? Tên đâm thuê chém mướn thôi, làm gì có đầu óc làm chuyện này.”