Chương 263: Tình này phải nói ra sao.(3)
Bàn giao công việc, ký hiệp nghị bảo mật, vội vàng rời đi, mọi người bận rộn, không ai hỏi gì, nơi này người ra người vào nhiều lắm, nên căn bản không ai hỏi nhiều làm gì. Chỉ có Cảnh Văn Tú hơi thương cảm tiễn Giản Phàm ra tận cửa, đứng bên trạm gác vẫy tấy tạm biệt, như tiễn chiến hữu biệt ly.
Chỉ có điều vị chiến hữu rời cửa không xâ như cá gặp nước, khoan khoái nhảy cẫng lên, chạy đi tìm một cái điện thoại công cộng bấm số gọi về Ô Long.
“ Chú hai, Tiêu Minh Vũ bị bắt rồi, chẳng may có người tra ra chú tặng quà lo công tác cho cháu, thì phải chối ...”
“ Vớ vẩn, chuyện này còn cần cháu dạy à, chú biết lâu rồi.”
Chú hai nói với vẻ rất bực mình, rất kiên quyết, cũng làm Giản Phàm rất yên tâm, chú hai chức vụ không cao nhưng kinh nghiệm lão thành, giác ngộ tốt.
Trước kia xem phim rất thích người mà vừa lộ ra thân phận liền áp giải người ta đi không rõ tung tích, thấy rất ngầu, rất thần bí. Bây giờ chỉ càng căm ghét, dù là cách ly người khác hay mình bị cách ly, đi ra ngoài đều có cảm giác như cách cả đời người, Giản Phàm đứng giữa đường phố xe cộ quả lại nườm nượp, cho dù cái không khí ô nhiễm cũng làm người ta thoải mái hơn sự ngột ngạt trong tổ chuyên án, cảm giác muốn ngửa cổ hét to.
Có điều không hét ra được, gọi điện thoại cho Dương Hồng Hạnh mãi không thông, liền chạy thẳng tới tiểu khu công đoàn, trong nhà không có ai làm Giản Phàm có cảm giác không lành, lại vội vội vàng vàng tới ban đốc sát cục công an, khỏi phải nói, chỉ có ghế trống không, hỏi hai vị đốc sát không quen, bọn họ nhìn mình như người ngoài hành tinh, kết quả càng lòng lạnh ngắt.
Mấy ngày rồi cô ấy không đi làm.
Giản Phàm thần hồn nát thần tính, không phải ... không phải là vì bị Dương Công Uy làm liên lụy mà bí mật cách ly rồi chứ? Đối với phần tử tham ô hủ hóa, một khi phạm tội, cơ cấu kiểm sát không bao giờ nương tắy, cô dì chú bác dính líu vào đều tra hết đề phòng che dấu tiền bẩn, huống hồ là con gái, chẳng lẽ cô ấy cũng ...
Không dám nghĩ tiếp nữa, người vào đó rồi mới biết tôn nghiêm bị trà đạp có tư vị gì, với tính cách cương liệt chính trực của Dương Hồng Hạnh như thế, không dám tưởng tượng cô ấy làm gì.
A, mình ngu quá, Lương Vũ Vân ... Giản Phàm vỗ đầu, chạy ngược lên lầu, hơn một tháng trong tổ chuyên án không khác gì cách tuyệt nhân thế, lại thêm trong lòng lo lắng cho Dương Hồng Hạnh, cho nên đầu óc trở nên chậm chạp.
“ Vũ Vân, Vũ Vân ... em gái.” Giản Phàm xông vào một văn phòng gọi to, tức thì bị bốn năm cái đầu nhô lên từ gian làm việc nhìn y như nhìn quái vật ngoài hành tinh:
Lương Vũ Vân bỏ tai nghe xuống, chạy khỏi chỗ, bất chấp ánh mắt của người khác, nắm tấy Giản Phàm kéo ra khỏi gian phòng, đóng sầm cửa lại, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên: “ Anh, anh bị bắt rồi cơ mà, không sao chứ?”
“ Hả? Ai bị bắt? “ Giản Phàm hôm nay đầu óc hơi lú, chẳng hiểu gì:
“ Anh chứ ai, phó cục Tiêu, chính ủy đội sáu, còn cả khoa trưởng Ngô của bọn em, còn cả ... nói chung là mười mấy người bị bắt đi, thời gian quả ai cũng hoảng loạn như gặp ma ban ngày ấy, không chừng hôm nay đi làm, mai không thấy nữa ... Bọn họ ở trong đó không làm gì anh chứ?” Lương Vũ Vân vui sướng thể hiện hết ra ngoài, còn đưa tấy sờ vết thương trên má Giản Phàm:
“ Anh điều vào tổ chuyên án, những người em vừa nói, đều do anh phụ trách thẩm vấn. “ Giản Phàm nói tới đó kịp phanh lại, cái này không thể nói rằ:
“ Xì, nói điêu ... Trên cấp xử tới lượt anh thẩm vấn à? Em tới chi đội tìm anh mấy lần, người ở đó đều nói anh bị bắt sớm nhất, nói anh thu một cái biệt thự giá trị cả nghìn vạn ... đủ bắn anh rồi, rốt cuộc là chuyện gì?” Lương Vũ Vân nói tới đó bịt chặt miệng, hai mắt mở to kinh hoàng, thì thào kịch tính: “ Anh vượt ngục à?”
“ Cái con bé ngốc này. “ Giản Phàm dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lương Vũ Vân, thấy đáng yêu vô cùng, đưa tấy béo má một cái: “ Bảo mật, có điều anh đã đứng trước mặt em, chứng tỏ anh thanh bạch, sau này từ từ nói với em ... Anh đang muốn hỏi gì nhỉ, em làm anh loạn đầu ... À, phải rồi, Hồng Hạnh đâu? Sao điện thoại lại tắt, nhà không có ai, cũng không đi làm.”
“ Chuyện này ...” Lương Vũ Vân từng thì mí mắt hạ xuống, môi mấp máy mấy lần mới gian nan nói ba chữ: “ Tự sát rồi.”
“ Cái gì? “ Giản Phàm như bị sét bổ trúng mặt chỉ thấy cảnh tượng trước mặt hoa lên, người lảo đảo, nhắm chặt mất lại lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại, rồi trừng mắt lên như nhìn kẻ thù: “ Em vừa nói cái gì thế?”
“ Oa Oa ...” Lương Vũ Vân cũng mắt tròn mắt dẹt: “ Đả kích lớn như vậy mà anh không hôn mê tại chỗ à, đồ động vật máu lạnh.”
“ Em, em ... Chuyện này mà em lấy ra làm trò đùa được? Đáng ăn đòn.” Giản Phàm mắt đỏ ngầu, lần này không đùa, đánh thật, vươn tấy ra kéo tấy Lương Vũ Vân tới, tấy vòng ra sau đánh mông đen đét mấy cái, cho hưởng thụ đãi ngộ mà trước giờ mới chỉ có Giản Lỵ được hưởng: “ Đùa này, đùa này! Cô ấy sao rồi?”
Không ngờ bị ăn đòn, còn là bị đánh mông nữa, Lương Vũ Vân lấy hết sức vùng vẫy tránh thoát, hai gò má đỏ au, đá Giản Phàm mấy cái trút giận, thấy Giản Phàm gấp thật sự, không dám nói linh tinh nữa:” Mẹ chị ấy tự sát rồi.”
“ Rốt cuộc là sao, em nói rõ đi.” Giản Phàm sốt ruột lắm rồi, thúc giục có chút hăm dọa:
“ Cha chị ấy bị bắt, bên ngoài đồn ầm ĩ cả lên, nói ông ấy là ô dù bảo hộ cho Đường Thụ Thanh, nói tặng cho ông ấy bao nhiêu tiền, bao nhiêu gái ... Phì, em nhổ, toàn lời ghê tởm không thể nghe lọt tai được. Tiếp đó viện kiểm sát tới nhà kiểm kê tài sản, tra hỏi, mẹ chị ấy nóng tính, không chịu nổi, uống thuốc ngủ tự sát.” Lương Vũ Vân hạ thấp giọng như sợ người khác nghe thấy:
Giản Phàm bình tĩnh hơn chút, Lương Vũ Vân có thể ở đây nói năng linh tinh chứng tỏ chuyện không nghiêm trọng, bằng không lúc này đã ở bên Dương Hồng Hạnh :” Về sau thì sao?”
“ Được cứu rồi.”
“ Vậy còn Hồng Hạnh?”
“ Chăm sóc mẹ chị ấy chứ sao, anh ngốc à? Còn tới đơn vị tìm, xảy ra chuyện lớn như thế, cả đám ở bên đợi xem trò cười, chị ấy đi làm sao được?” Lương Vũ Vân trách, lúc này mới nhìn ra thói đời ấm lạnh, lúc có thân có phận thì được người ta ngưỡng mộ xun xoe xung quảnh, giờ không còn nữa, vậy sự khinh bỉ sẽ tăng gấp bội phần:
“ Anh phải đi thăm cô ấy.” Giản Phàm không tốn thời gian dông dài với Lương Vũ Vân nữa, chuẩn bị chạy rồi mới hồ đồ quảy lại hỏi: “ Cô ấy ở đâu, em còn chưa nói.”
“ Ánh thực lòng đi thăm chị ấy?” Lương Vũ Vân đứng nguyên tại chỗ giọng quải quái hỏi:
“ Nói thừa, anh đương nhiên phải đi thăm cô ấy rồi, Vũ Vân, em làm sao thế?” Giản Phàm cau mày:
“ Em nói cho anh biết, chị ấy giờ là con gái quản tham, có vấn đề hay không còn chưa tra rõ, nhưng cha chị ấy lần này ngã hẳn rồi, cái nhà đó hết rồi ... Bất kỳ lúc nào cũng có thể bị viện kiểm sát bắt cả mẹ lẫn con để tra án, anh mà dính vào không tốt đâu. “Lương Vũ Vân nghiêm túc nói: