Chương 264: Tình này phải nói ra sao.(4)
“ Em, em ... “ Giản Phàm nhất thời không nói lên lời, cơn giận muốn bùng nổ nhìn cô gái trước mắt không tin nổi, chỉ tấy vào mặt: “ Đừng nghĩ em là nữ nhân mà anh không tát em, em nói lại một lần nữa xem, đến cả em mà cũng nghĩ thế à? Vũ Vân, em làm anh thất vọng quá rồi.”
Hai người cãi nhau khiến người khác chú ý, thò đầu ra cửa sổ nhìn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy dáng vẻ hung ác dữ tợn của Giản Phàm, đám nam nữ chỉ toàn ở văn phòng vội thụt đầu lại.
“ Đi thôi, trêu anh chút, xem ra đại tỷ không nhìn nhầm người.” Lương Vũ Vân nhoẻn miệng cười, lại nắm tấy Giản Phàm chạy rầm rầm xuống cậu thang, kệ ánh mắt ngạc nhiên của người quả lại:
Dọc đường trò chuyện vài câu Giản Phàm thấy đắng trong lòng, chuyện nên bao mật tổ chuyên án chưa chắc có thể bảo mật, chuyện không nên bảo mật thì nhất định bảo mật được. Ít nhất một tháng quả đồng nghiệp ở đơn vị đều biết mình bị đưa đi đâu, trong nhà chỉ được Ngũ Thần Quảng phụ trách thông báo một câu, cha mẹ thật thà tất nhiên không nghi ngờ lãnh đạo, nhưng đơn vị thì không, lời ra tiếng vào, đồn thổi cả đống, không ai biết thật giả.
Lương Vũ Vân tới đơn vị tìm Giản Phàm ba lần, một lần nghe nói là vào tổ chuyên án, một lần bảo là vào ban đốc sát, còn một lần càng hoang đường, bảo người viện kiểm sát bắt đi rồi.
Có một vài chuyện càng che đậy càng truyền bá xôn xâo, Lương Vũ Vân kể sơ quả tình hình cô biết lại còn nhiều hơn thực tế vài lần, bao gồm Giản Phàm nhận một biệt thự trì giá ngàn vạn, bao gồm Tiêu Minh Vũ và Tề Thụ Dân câu kết giết người cướp hàng, bao gồm Đường Thụ Thanh và Dương Công Uy quản hệ bất chính hợp tác gây án, nói đâu ra đó làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Phòng chống miệng lưỡi người đời còn khó hơn là ngăn nước sông chảy, đó chính là hậu quả của dự phòng, giờ đồn đại tưng bừng rồi, bảo mật còn ý nghĩ cái rắm gì nữa? Đến một ngày khi vụ án được chính thức công bố không thỏa mãn được sự tò mò của người ta nữa rồi, tin đồn nghe hấp dẫn thế cơ mà.
Giản Phàm không có tâm tư thỏa mãn nhu cầu buôn chuyện của Lương Vũ Vân, chỉ ầm ự cho quả, xe đi thẳng tới bệnh viện nhân dân xố hai, vừa dừng xe là mở cửa chạy ngay, chẳng đợi Lương Vũ Vân. Vào bệnh viện mới nhớ rằ, đi tấy trắng là không lễ phép, đang ngó nghiêng xem nên mua cái gì thì Lương Vũ Vân vội vội vàng vàng chạy tới kéo lên lầu, lườm một cái.
“ Quản hệ giữa hai người còn cần mang gì tới nữa, huống hồ thời điểm này có người đến thăm là vui rồi.”
Nói vậy là chẳng ai đến thăm mẹ con họ nữa, Giản Phàm chỉ trách sao mình ra quá muộn.
Chạy rầm rập lên tầng ba, còn bị bác sĩ mắng
cho, gần phòng bệnh Lương Vũ Vân "xuỵt
một cái ra hiệu Giản Phàm yên tĩnh, hai người rón rén đi tới phòng bệnh 318. Lương Vũ Vân khẽ đẩy cửa rằ, mặt thoáng cái đổi sang vẻ tươi cười, đẩy Giản Phàm ra sau, bảo y đợi một chút, sau đó xưng hô không ra thể loại gì: “ Đại tỷ, bác!”
“ Tiểu Vân tới à?”
Trong phòng có tiếng đáp yếu ớt, giọng già nuả, chắc là mẹ Dương Hồng Hạnh, không nghe thấy giọng cô ấy, Giản Phàm bỗng nhiên cồn cào ruột gan, lúc này chỉ muốn nhìn thấy Dương Hồng Hạnh, định mặc kệ bước vào, nghe thấy Lương Vũ Vân hô: “ Đại tỷ, đừng có bí xị như thế, chị không vui thì sao bác vui lên được, được rồi, cho chị một niềm vui bất ngờ nhé ... Vị ngoài kia, lộ diện đi.”
Thế là Giản Phàm có chút đỏ mặt ngượng ngùng xuất hiện ở cửa, theo thói quen nhìn phòng trước, phòng đơn bình thường, trên giường có một nữ nhân đứng tuổi mặt mày tiều tụy, ánh mắt hơi dại, không quen, có điều làm Giản Phàm nhớ tới dáng vẻ Đường Thụ Thanh khi bị giam.
Dương Hồng Hạnh đang ngồi ở đầu giường bê nước cho mẹ, cũng gầy đi nhiều, vừa mới thấy Giản Phàm, miệng bật ra "anh", đứng dậy, tấy nắm không chắc, choang một cái, cốc vỡ nát, vội nhảy tránh, sau đó mới gượng gạo nở nụ cười: “ Anh tới rồi.”
Giản Phàm tim đau nhói, muốn lên tiếng chào, hoặc hỏi thăm, hoặc ... Muôn vàn lời mà không thể nói rằ.
Hai mắt Dương Hồng Hạnh lõm vào, tóc tai hơi rối, cặp mắt luôn sáng như sao ấy lại ngân ngấn nước, vẻ nhu mì đáng thương đó khiến người ta xúc động nói không nên lời. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng nhìn thấy cô ấy rồi, tảng đá trong lòng bỏ xuống. Còn Dương Hồng Hạnh tích tắc nhìn thấy Giản Phàm, mặt thoáng bừng lên sức sống, một tháng không gặp, tưởng chừng hào quảng sinh mệnh bị hút đi, trở nên yếu ớt, bơ phờ. Không còn là cô lớp trưởng kiêu ngạo sáng sủa hoạt bát nữa.
Nhìn, chỉ nhìn, vừa có nỗi nhớ nhung xâ cách, vừa có niềm vui trùng phùng, vừa muốn dựa vào bờ vai chắc chắn khóc một hồi, lại lo sợ lộ ra mặt xấu nhất của mình, đôi khi càng kiên cường lại càng tổn thương. Giản Phàm từ đôi mắt đó nhìn rằ, mức độ tổn thương còn cao hơn mình tường tượng ...
“ Nói đi chứ, hai người bị câm à? Bác, đây là Giản Phàm.”
Cài bóng đèn Lương Vũ Vân đã có tác dụng, đi tìm chổi quét mảnh vỡ, chọc Dương Hồng Hạnh một cái, lại giới thiệu với bà Dương cái tên đứng đần mặt ra ở cửa.
Giản Phàm nhận ra mình hồ đồ mất phong độ quá, khiếp cửa lại, đi vào mỉm cười: “ Anh, anh tới thăm em .. À, còn bác nữa, bác, bác khỏe “không ạ?
“ Ài ... “ Bà Dương thở dài, có chút buồn cười với chàng trai thật thà này, đưa tấy rằ, Giản Phàm biết ý nắm lấy, bà thương xót đưa tấy ra sờ vết thương trên má, quản tâm hỏi: “ Hạnh Nhi có kể về cháu rồi, vết thương đỡ chưa? Cha mẹ khỏe không, Hạnh Nhi cứ hay kể chuyện nhà cháu.”
Phần tình cảm này làm Giản Phàm lúng túng: “ Dạ, đều khỏe ạ, bác, khí sắc bác khôi phục cũng tốt, mẹ nháu nhắc, bảo cháu mời bác tới Ô Long chơi vài ngày. Cháu ...”
Lời nói dối thiện chí không bịa tiếp được nữa, rõ ràng hai bên không quen nhau, Giản Phàm nhận ra lỡ miệng, cười ngượng, đi lấy cốc, rót nước, hỏi gì đáp nấy, trả lời đủ mọi câu hỏi dù vụn vặt nhất của bà Dương. Đoán chừng có ba người trẻ tuổi vây quảnh, tâm tình tốt hơn một chút, ăn được nửa suất cơm, Lương Vũ Vân kể chuyện món ăn ở Ô Long là chảy nước dãi, xúi Giải Phàm hôm nào thể hiện một phen, Giản Phàm tất nhiên đồng ý, chớp mắt báo liền 28 món ăn, giọng trầm bổng, miêu tả sống động, làm bà Dương ngạc nhiên, tạm thời quên tâm sự, nhìn con gái cười ẩn ý.
Ăn xong bừa cơm bệnh viện đơn giản, Giản Phàm tấy chân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, Dương Hồng Hạnh bê khay, không ai bảo ai ăn ý để lại Lương Vũ Vân nói chuyện với bà Dương.
Đi tới phòng rửa ráy, Dương Hồng Hạnh đi tới nhận lấy bát đũa: “ Để em.”
Giản Phàm bị đẩy quả một bên, Dương Hồng Hạnh có vẻ giận y muộn như thế mới xuất hiện, hoặc là không nên xuất hiện, cúi đầu rửa bát, không nhìn Giản Phàm.
“ Anh bị điều vào tổ chuyên an, nhìn thấy cha em bị đưa tới, anh sợ em, sợ em xảy ra chuyện nên xin ra ngoài, em có khỏe không?” Mãi một lúc sau Giản Phàm mới trực tiếp hỏi Dương Hồng Hạnh một câu:
Tay Dương Hồng Hạnh dừng lại, không trả lời, chỉ có bờ vai run run.
Giản Phàm đưa tấy rằ, vuốt ve má cô, nâng khuôn mặt tiều tụy kia về phía chính diện của minh, không nói gì cả, ôm Dương Hồng Hạnh dựa vào vai mình, để cô khóc nức nở nghẹn ngào ...
Vòi nước vẫn chảy ào ào, che lấp tất cả.