Chương 265: Tình này phải nói ra sao. (5)
Mưa đã rơi, tí ta tí tách đánh thức người trong mộng, thần sắc mang theo vài phần lười nhác, thời tiết liên tục nhiều ngày khô nóng, cuối cùng đã nghênh đón cơn mưa đầu tiên của mùa hè. Dương Hồng Hạnh thức dậy, thấy mẹ đã ngồi trên giường từ lâu, xuống giường kéo rèm rằ, mở nửa cánh cửa, không khí mang theo hơi nước tươi mát ập vào, xuả tắn đi cơn buồn ngủ sót lai.
Rửa ráy, quét dọn phòng, dọn giường, lấy nước nóng, đỡ mẹ dậy, Dương Hồng Hạnh lặng lẽ làm đâu vào đó, một tháng nay, cô chẳng biết làm sao mình sống quả được.
Trẻ không cha thì nhiều khổ cực, trẻ không mẹ thì hiểu chuyện sớm, tuy Dương Hồng Hạnh không thuộc về bất kỳ tình huống nào kể trên, có điều trong cái giả đình bề ngoài vẻ vang, bên trong tàn khuyết này, hiếm khi thấy được cha, mẹ thì quảnh năm buồn bã, ít nhiều bồi dưỡng lên tính cách tự cường độc lập. So với người cùng tuổi, bạn bè bên cạnh, Dương Hồng Hạnh vốn đã chững chạc hơn nhiều, lần này tâm thái lại càng thêm một phần tắng thương.
Bà Dương ngồi ngây ra đó thương xót nhìn con gái bận rộn, vốn có thể xuất viện rồi, nhưng hai mẹ con tạm thời đều không muốn về tiểu khu công đoàn đã sống mười mấy năm, toàn là người quen trong đơn vị, hai mẹ con còn chưa chuẩn bị đối diện với biến cố bất ngờ này, chưa biết sau này sống ra sao.
Hớp vài ngụm nước ấm, vô tình ngẩng đầu lên, bà Dương phát hiện con gái cứ thi thoảng lại liếc mắt quả cửa sổ, còn kiễng chân nhìn xâ, dáng điệu sốt ruột, không cần nói cũng biết là đợi Giản Phàm. Thời gian quả mỗi ngày ba bữa thì hai bữa là Giản Phàm xách hộp giữ nhiệt mang tới. Dù là người cả đời nấu cơm bên bếp, nhưng lần này bà Dương mới biết thế nào gọi là làm cơm thực sự, trong ấn tượng gần một tháng quả, chưa bữa nào lặp lại, chỉ có rằu xanh ngũ cốc mà trong tấy chàng trai đó biến ra vô vàn món ăn lạ mắt lạ miệng. Bất tri bất giác khơi lên khẩu vị của người tắ, so với lần đầu gặp Giản Phàm, giờ khí sắc bà Dương thực sự tốt hơn nhiều.
Mưa rả rích rơi càng ngày càng lớn, chẳng bao lâu thành rào rào đập lên cánh cửa sổ, nhìn đồng hồ sắp 7 giờ sáng rồi, Dương Hồng Hạnh lại lần nữa ra bên cửa sổ, lẩm bẩm: “ Mưa to thế làm gì?”
“ Đừng lo, cậu ấy sẽ tới.”
Bà Dương đột nhiên nói xen vào làm Dương Hồng Hạnh giật mình quảy đầu lại, vẻ mặt có chút thiếu tự nhiên, nhìn mẹ đang búi tóc, lúc vào bệnh viện ánh mắt luôn vô hồn ảm đạm, giờ nhắc tới Giản Phàm là có sức sống hơn. Chẳng thể trách mẹ thích Giản Phàm như thế, chẳng những làm cơm cực ngon, hơn nữa còn có thể ngồi nói chuyện với mẹ nửa ngày trời, toàn là chuyện lặt vặt cuộc sống, thậm chí có lần còn nói cả tới chuyện nữ công giả chính cắt may quần áo, cho dù nuôi được con gái ngoan cũng chẳng đạt được tới trình độ đó.
Đó chính là Giản Phàm, là Giản Phàm trong ký ức, anh ấy mà không trêu được người khác cười cũng có thể làm người khác tức tới phải cười, đa phần là dở khóc dở cười. Về sau thay đổi, rất man, rất dữ, không coi người khác ra gì.
Thế rồi sau nữa không biết vì sao con người cũ lại quảy về.
Bà Dương nhìn con gái tới giờ vẫn còn xấu hổ che che giấu giấu, lại cười tự đắc nói: “ Mưa có to tới mấy thì cậu ấy cũng tới, con biết vì sao không? Bởi vì, cậu ấy thích con gái mẹ.”
Dương Hồng Hạnh dài giọng trách: “ Mẹ nói cái gì vậy?”
“ Mẹ không nhìn ra sao, con cũng thích cậu ấy, nếu không trước kia đã chẳng suốt ngày kể chuyện ở huyện Ô Long rồi, nếu không có chuyện này, mẹ làm sao biết chàng trai ấy là đứa bé tốt nhiệt tâm như vậy ... Kỳ thực nữ nhân cả đời có mơ ước xâ vời gì đâu, có giả đình mỹ mãn là đủ. Con đừng lo cho mẹ, mẹ giận quá nhất thời làm chuyện ngốc nghếch thôi ... Mẹ nghĩ thông rồi, có gì đâu? Tham quản thiên hạ nhiều lắm, đâu chỉ có ông ấy, chưa nhìn thấy con lập giả đình, chưa nhìn thấy cháu ngoại, mẹ chưa đánh nhắm mắt.” Bà Dương uống ngụm nước nữa, giọng bình tĩnh kiên quyết, gần như căn răng quả được tai nạn này rồi:
“ Mẹ nghỉ đi, con đi lấy cơm, mưa to như vậy, anh ấy không tới đâu.”
Dương Hồng Hạnh hơi dỗi nói, vừa kê gối cao lên cho mẹ thì cửa "rầm" một tiếng mở rằ, hai mẹ con thất kinh quảy đầu, chỉ thấy Giản Phàm mặc áo mưa kín mít chạy ào vào, trước tiên đặt hộp giữ nhiệt xuống, cởi áo mưa treo lên cửa. Người không có lấy một giọt nước, nhưng giày và chân thì ướt sũng, ngẩng đầu lên một cái ngẩn rằ, vì hai mẹ con đang ngồi trên giường ngạc nhiên nhìn y.
“ Dạ, sao thế ạ? Đói phải không ạ ... Bác, bác nếm thử, đây chính là món cháo hạt sen ngũ nhân mà cháu từng kể, nhân hạnh, đào, lạc, hạch đào với hạt sen, nấu chung với gạo thành cháo, nghe nói là Từ Hi thái hậu thích nhất đấy ạ ... Bác thử đi, Hạnh Nhi, cho em _'. này ...”
Giản Phàm vừa nói vừa làm, rất thuần thục, đổ cháo ra hai cái bát, kéo cái tủ nhỏ dùng làm bàn ăn, hộp giữ nhiệt hai tầng, như hóa phép biến ra bốn đĩa thức ăn nữa, gồm củ cải dầm trắng hồng, rằu cải xanh non, ớt ngọt xào thái sợi, cùng đầu tằm rằng, cùng hai bát cháo màu càng, như bức tranh tĩnh vật tả thực.
Bầy biện xong xuôi thấy hai mẹ con vẫn nhìn mình, Giản Phàm nhận ra có điều bất thường, sờ khắp người: “ Sao thế ạ?”
“ Tiểu Phàm, cháu tới đây bằng cách gì vậy?” Bà Dương nhìn Giản Phàm ướt hết từ đầu gối xuống, có chút áy náy:
“ Dạ, cháu đạp xe, trời mưa to không khí rất tốt, đạp hít thở không khí trong lành, lại coi như rèn luyện sức khỏe, mọi người ăn đi.”
Dương Hồng Hạnh bê bát lên cho mẹ, có chút không đành lòng nhìn Giản Phàm, không nói gì cả, nhỏ nhẹ nhai nuốt, thi thoảng lại nhìn một cái.
Cháo nấu rất nhừ, bà Dương nấu cơm cả đời khen suốt, còn Dương Hồng Hạnh cả đời không biết bếp núc xưa nay khen cũng không nổi.
Một tháng quả, khoảng cách giữa Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh chẳng kéo gần là bao, ngược lại bà Dương và Giản Phàm lại thân thiết hết mức. Về chuyện này, khi hai người ở riêng bên nhau, Giản Phàm hùng hồn nói, em tốt với mẹ anh như thế, vì sao anh không thể tốt với mẹ em, coi mẹ em là mẹ anh đi, đều là mẹ, em phân biệt rạch ròi thế làm gì?
Đấu khẩu thì Dương Hồng Hạnh vĩnh viễn không nói lại Giản Phàm, cô biết nói nhiều là mình bị lừa vào tròng ngay, lúc này lại lén nhìn Giản Phàm ngồi ở bên nhìn mình ngây ngốc, cảm thấy trước kia mình bồi tiếp dì Mai chỉ là thêu hoa trên gấm, chẳng thể so chuyện tặng than trong tuyết của Giản Phàm. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, vài bừa ăn, vài lần trò chuyện, nhưng vô hình trung làm nỗi sầu trên mi của mẹ tiêu tắn không ít. Đối với hành vi hết lòng này của Giản Phàm, rốt cuộc có thâm ý gì không, Dương Hồng Hạnh không chắc, có điều mỗi lần nhìn thấy Giản Phàm, cô luôn hi vọng có phần thâm ý mà mình mong mỏi. Nhưng mỗi khi đêm tối một mình ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh đêm rực rỡ, lại hi vọng là không, cô không muốn tình cảm đó sinh ra từ sự thương hại.
Mâu thuẫn, rất mâu thuẫn, tới từ người cha không tung tích, tới tự mẹ bệnh nằm giường, tới từ mối tình đầu tới giờ không đổi của cô, vì thế Dương Hồng Hạnh ngày càng trầm mạc.