Chương 160: Mới gặp Sư Sư (6).
Làm sao ngươi biết Chu sư phó?
Ngưu Cao gãi đầu, nói:
- Sư phụ ta vốn cũng là giáo đầu Côn bổng trong cấm quân. Ta giỏi bộ cung, nhưng cưỡi ngạ bắn tên lại không rành. Sư phụ muốn ta đi gặp Châu đại hiệp. ông ấy nói Châu đại hiệp là thiên hạ đệ nhất về cưỡi ngựa bắn cung.
Trong lòng Lý Diên Khánh có chút cảm động, cười nói:
- Sư phụ ngươi có phải họ vương không, tên là Vương Tiến.
- Sao ngươi biết?
Lý Diên Khánh giật mình, Ngưu Cao hóa ra là đồ đệ của giáo đầu côn bổng Vương Tiến. Lý Diên Khánh biết vương tiến bị Cao Cầu xa lánh phải cầm quân phiêu bạt khắp nơi. Sau cùng, ông ta về Thái Nguyên dạy học trò. Việc dạy Ngưu cao là chuyện trước đó.
- Ta cũng nghe sự phụ nói qua. Tứ đại giáo đầu cấm quân, côn pháp thì Vương Tiến, Lâm Xung, thương pháp có Từ Ninh, còn kỵ xạ là sư phụ ta.
- Cái này thì ta lại không biết.lão đệ nếu đã là đồ đệ của Châu đại hiệp sao không vào võ học.
- Ta là văn võ cùng học.lần này vào kinh là học ở Thái Học.
- Ồ.
Ngưu Cao tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, nói:
- Thực ra ta cũng muốn tiếp tục học, nhưng chỉ ngại gia cảnh nghèo túng. Cha ta qua đời sớm, chỉ có mình ta nuối dưỡng mẫu thân. Có điều ta cũng học ba năm sách vở, cũng không đến nỗi không biết chữ gì.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, mãi cho tới đêm khuya. Uống mười mấy bầu rượu, hai người đều cảm thấy có chút ngất ngây mới chia tay. Ngưu Cao lại về ký túc xá võ học. Lý Diên Khánh quay về khách xá, vừa về tới nơi liền lăn ra ngủ say sưa.
Sáng ngày hôm sau, Lý Đông Đông tức hổn hển tìm tới Lý Diên Khánh:
- Khánh ca nhi, xảy ra chuyện rồi!
Lý Diên Khánh đang viết thư cho người nhà, hắn đặt bút xuống cười nói:
- Đừng nóng vội! Từ từ nói, xảy ra chuyện gì?
Lý Đông Đông gấp đến độ gần khóc:
- Bí phương của ta không thấy nữa!
- Bí phương cái gì?
- Đó là sách ghi chép phương pháp chế nhang muỗi và dịch phòng muỗi cùng với phương pháp luyện chế.
Lý Diên Khánh nghĩ tới Lưu Đại và Lưu Nhị, ngoại trừ họ ra không còn ai khác, chỉ là tại sao lại mất? Hắn tỉnh táo lại hỏi:
- Mất lúc nào?
- Vào đêm qua, đêm qua ta còn nhìn thấy, sáng nay liền…
Mới nói tới đây, sắc mặt Lý Đông Đông liền trắng bệch, gã dậm mạnh chân:
- Bà nương đáng chết, xem ta trừng trị nàng thế nào!
Ngoại trừ thê tử ra, không ai biết bí phương kia giấu ở nơi này? Chắc chắn là nàng, nàng trộm bí phương cho nhà mẹ đẻ.
Gã giận xoay người rời đi, Lý Diên Khánh nắm gã giữ lại:
- Ngươi chớ làm loạn, không phải thê tử ngươi làm!
- Vì sao?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Ngươi nghĩ một chút liền hiểu, nếu nàng có lòng này, nàng sớm đã trộm ra, sao chép một bản rồi bỏ lại, Đại cữu tử của ngươi có cần thiết phải tra tấn ngươi giống như ngày hôm qua không?
Lý Đông Đông ngẩn người, đúng là như vậy, mặc dù thê tử dùng dịch phòng muỗi hiếu kính phụ thân, nhưng cũng không nhường cơ hội phát tài cho đại ca.
- Vậy ta nên làm gì?
Lý Đông Đông lo lắng vạn phần nói.
Lý Diên Khánh chắp tay đi hai bước, chợt nhớ tới một chuyện:
- Ta nhớ được vợ chồng các ngươi đều không biết chữ, bí phương kia là ai chép?
- Là ta đọc miệng, con trai ghi chép.
Lý Đông Đông lập tức tỉnh ngộ:
- Chẳng lẽ con trai ta…
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Thật ra hôm qua ta đã muốn khuyên ngươi, dứt khoát nói phối phương cho đại ca ngươi, dùng năm trăm quan mua lại quán rượu của hắn.
- Thế nhưng bí phương này ta bỏ ra thời gian mấy tháng, thất bại vô số lần mới thí nghiệm thành công, Lưu gia họ làm gì, cứ để họ cướp con đường phát tài của ta đi sao?
Lý Đông Đông cực kỳ kích động, Lý Diên Khánh lại lắc đầu. Mặc dù Lý Đông Đông khôn khéo tài giỏi, nhưng cấp độ vẫn thấp, loại nhang muỗi và dịch phòng muỗi này cũng không phải thứ kỹ thuật cao siêu gì, chỉ cần xuất hiện trên thị trường, sản phẩm bắt chước sẽ lập tức ra theo.
Huống hồ, ngươi Biện Kinh có thể tiếp nhận hay không là chuyện khác, Lưu gia đồng ý bỏ tiền phí công mở rộng tuyên truyền, đồng ý đi làm tiên phong, cớ sao mà không làm?
Nước hoa ai cũng biết làm, vậy dựa vào cái gì nước hoa Chanel lại bán đắt tiền như vậy, quan trọng vẫn ở thương hiệu.
Chẳng qua Lý Đông Đông không chịu tiếp nhận loại tư duy này. Lý Diên Khánh lại tiếp tục khuyên bảo gã:
- Ngươi tự mình tính toán xem, tổng cộng có bao nhiêu người biết phối phương này?
- Ngươi biết, cha ngươi biết, Lý Diên Bưu biết, còn có hai thợ thủ công tạo hương, con trai ta cũng biết, tổng cộng có bảy người.
- Vậy thì đúng rồi, bảy người đều biết phối phương, ngươi phòng được sao? Nếu ta đoán không sai, chiều hôm qua Lưu Đại định đi tìm con của ngươi, ngươi không cho hắn phối phương, hắn liền bắt cóc con ngươi, ngươi làm sao bây giờ? Cũng may mắn ngươi có bản gốc bí phương, con ngươi mới trốn thoát một kiếp, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sao?
Câu nói của Lý Diên Khánh đâm trúng tim Lý Đông Đông, gã vừa nghĩ mà sợ, lại vừa phẫn nộ, không cam lòng. Gã liền ôm đầu ngồi xuống, rên rỉ thống khổ nói:
- Khánh ca nhi, ta nên làm gì bây giờ?
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Hiện giờ trời vừa sáng, tính toán về mặt thời gian, rất có thể bản bí phương còn nằm trong tay con ngươi, ngươi nhanh đi tìm con trai, sau đó mang bản bí phương tới chỗ ta.
Lý Đông Đông nhảy dựng lên, rời đi như gió cuốn.
Lý Diên Khánh đi qua đi lại trong phòng, lúc trước hắn nghĩ tới làm nhang muỗi, là bởi vì hắn còn chưa hiểu rõ tình hình thực tế ở Biện Kinh, nhưng hôm qua sau khi hắn tận mắt nhìn thấy tiệm son phấn, hắn mới ý thức được làm nhang muỗi thật ra không kiếm được tiền.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhang muỗi muốn kiếm tiền hoàn toàn dựa vào số lượng, coi như Lý Đông Đông tạo ra nhang muỗi, gã có thể chiếm lĩnh được bao nhiêu thị trường? Người phỏng chế có khắp các nơi trong thiên hạ, đến lúc đó các Châu đều có nhang muỗi của mình, Lý Đông Đông nhiều nhất cũng chỉ chiếm lĩnh được một thị trường nhỏ tại Biện Kinh.
Nhang muỗi thứ này, nhà có tiền dùng huân hương, người nghèo dùng dây ngải cứu rẻ tiền hơn, cũng chỉ có bình dân phổ thông sử dụng, lại chỉ có thể dùng mào mùa hè, nói khó nghe một chút, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả vốn Lý Đông Đông cũng không thu trở lại được.
Muốn kiếm tiền, vẫn phải dựa vào nhãn hiệu cao cấp hoặc là thứ có hàm lượng kỹ thuật cao, ví dụ như son phấn nước hoa, vừa có danh tiếng, tài nguyên sẽ đến cuồn cuộn.
Lý Diên Khánh đã quyết định từ bỏ nhang muỗi, đổi qua buôn bán đồ trang điểm, đây mới là thị trường rộng lớn.
Một lát, Lý Đông Đông thở hồng hộc chạy trở về, tay cầm quyển sách nhỏ, gã tươi cười rạng rỡ nói:
- Vẫn là Khánh ca nhi lợi hại, bản gốc bí phương thực sự ở trong tay con trai ta. Hôm qua Lưu Đại dỗ hắn, dùng bánh ngọt hương thơm nồng đậm đổi với hắn, ranh con kia không chịu được dụ hoặc liền đáp ứng.
Lý Diên Khánh mở sách nhỏ ra, hắn liền nâng bút đánh giá, đổi hoa cúc dại mấu chốt trong phối phương dịch phòng muỗi thành dịch lá ngải cứu.
Hắn đưa bí phương cho Lý Đông Đông:
- Ngươi cầm lấy nói chuyện với nhạc phụ của ngươi, ngươi nói cho hắn biết, ngươi không chỉ đáp ứng cho hắn bí phương, còn có thể tay nắm tay dạy họ làm ra nhang muỗi cong, ta tin tưởng hắn rất vui vẻ, đương nhiên không phải cho không, ngươi có thể đưa ra điều kiện ngươi muốn nhất.