Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (1)
- Thực sự cho họ sao?
Lý Đông Đông không cam lòng.
- Có cho hay không tự ngươi quyết định, ta không can thiệp. Ta chỉ nói cho ngươi một câu, nếu tình cảm của ngươi và họ thâm sâu, vậy thì đừng cho, nhưng nếu ngươi hận họ tận xương, hận không thể khiến họ táng gia bại sản, thì cho họ bí phương.
Lý Đông Đông ngẩn người:
- Khánh ca nhi, sao lại nói như vậy?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Nhang muỗi và dịch phòng muỗi nguy hiểm quá lớn, sở dĩ ta để ngươi làm, là bởi vì ta có biện pháp dùng nó kiếm tiền, nhưng họ tuyệt đối không được.
Lý Diên Khánh chỉ vào cái đầu của mình:
- Họ thiếu thứ này!
Lý Đông Đông rốt cuộc hiểu được, liền cắn răng nói:
- Vậy thì đổi họ cho con trai ta, để hắn họ Lý, không còn họ Lưu.
Lý Đông Đông quay người muốn rời đi. Lý Diên Khánh gọi gã lại:
- Chờ một chút!
Lý Diên Khánh nhặt tờ bản vẽ trên mặt bàn lên, đưa cho Lý Đông Đông:
- Nhờ Đông ca tìm thợ rèn dùng gang chế tạo bộ dụng cụ này, bộ dụng cụ này cực kỳ quan trọng, tiền của chúng ta sẽ dựa vào nó, Đông ca tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào biết.
Lý Đông Đông nhìn hồi lâu không rõ:
- Đây là cái gì?
- Ngươi tìm thợ rèn chế tạo ra trước, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Diên Khánh đến kinh thành sớm một chút, còn một tháng Thái Học mới chính thức báo danh, mấy người bạn bị cách ly tập huấn, bạn mới quen Ngưu Cao lại không thể tùy tiện rời khỏi Võ Học, hắn quả thực buồn bực ngán ngẩm.
Nhưng chưởng quỹ vẫn mang việc tới cho hắn làm, ngay khi Lý Đông Đông vừa rời đi, Hàn chưởng quỹ liền mang theo một cò mồi tên Trang Trạch tới cửa.
Cò mồi Trang Trạch là môi giới bất động sản, ở Biện Kinh nhiều vô số kể, chỉ là làm việc càng thêm quy phạm, quản lý càng thêm nghiêm ngặt, xử phạt càng thiêm nghiêm khắc.
Cò mồi tên Trang Trạch này gọi là Lý Câu Nhi, ba mươi mấy tuổi, cũng là người Thang Âm, ba đời tổ tôn đều làm môi giới bất động sản ở Biện Kinh, trải qua ba đời người không ngừng phấn đấu, rốt cuộc đặt mua được ba gian phòng tại Biện Kinh vào đời Lý Câu, chính thức trở thành chủ hộ có tài sản ở Biện Kinh, gã vốn gọi là Lý Cẩu Nhi, cảm thấy không xứng thân phận người kinh thành, liền đổi thành Lý Câu Nhi.
Trong mắt người ở quê, có thể mua nhà ở kinh thành, vậy sẽ trở nên nổi bật, cho nên ở quê hương dù là cha con cái nhau, tổ tôn cái nhau, hay là vợ chồng cãi nhau, đều sẽ nhắc tới Lý Câu Nhi, ‘Xem Lý Câu Nhi người ta, nhìn lại ngươi xem’.
Thế là tổ phụ nổi giận lôi đình, phụ thân nổi giận lôi đình, tôn tử nghiến răng nghiến lợi, trượng phu ủ rũ, sau đó thì không có sau đó, cuộc sống vẫn phải sống, tấm gương nhà Lý Câu Nhi còn dựng đứng, trừ khi Lý Câu Nhi bán nhà ở kinh thành, tấm gương mới có thể sụp đổ, mới khiến nhiều người cười trên nỗi đau của người khác, giống như Lý Đại Khí năm đó.
Có lẽ bởi vì mình là người kinh thành, Lý Câu Nhi sóng lưng luôn thẳng tắp trước mặt đồng hương, cái cằm cũng quen hướng lên trên. Chẳng qua gã nghe chưởng quỹ nói Lý Diên Khánh là Giải Nguyên Tương Châu, bệnh tật này của gã đều hoàn toàn biến mất, trở nên đặc biệt nhiệt tình, eo cũng vô hình trung mềm nhũn hơn.
- Bắt đầu từ năm trước chứng nhận đẳng hộ và nhị đẳng hộ đều giảm xuống, viện năm phòng và viện bốn phòng vẫn rất căng thẳng, trong tay ta chỉ có viện ba phòng ở, hoặc là phân tán năm gian phòng, không nằm trong cùng một viện, hoặc là ở trong viện lớn cùng với người khác.
Lý Diên Khánh đương nhiên không muốn dùng chung với người khác, cũng không muốn phân tán, bởi vì ngoài phụ thân ra, còn có Hỉ Thước, Thanh nhi và Cúc tẩu đều sẽ tới, ít nhất cũng phải viện bốn phòng, hắn cũng hơi khó khăn.
Lúc này, Lý Câu Nhi chợt nhớ tới:
- Tiểu quan nhân, có suy nghĩ nhà ngoài thành không? Ngoài thành có hai nơi phòng nguyên nữa! Tiền thuê cũng rẻ.
Lý Diên Khánh cũng không biết có nên suy nghĩ hay không, phòng ở chuyện này nghe cò mồi thổi đến mây xanh, còn không bằng đi xem thực tế, hắn liền nói:
- Đi xem rồi hẵng nói!
Hai phòng nguyên của Lý Câu Nhi đều ở ngoài thành tây, cách cửa thành không xa, hộ cách thành một dặm, hộ cách thành hai dặm.
Tòa nhà thứ nhất là viện năm phòng, chẳng qua cảnh vật chung quanh quá tệ, vừa dơ vừa loạn, chẳng khác gì ngõ hẻm Nhị Hòe phụ thân ở hiện giờ, Lý Diên Khánh lập tức bỏ qua.
Tòa nhà thứ hai cũng không tệ, viện bốn phòng, hoàn cảnh chung quanh yên tĩnh, giao thông thuận tiện, lại dựa vào Biện Hà, mặc dù có bốn gia đình ở, nhưng chủ nhân đáp ứng, chỉ cần họ ký hợp đồng thuê mướn ba năm, trả tiền thuê, chủ nhân có thể đuổi bốn gia đình đi.
Lý Câu Nhi nhìn Lý Diên Khánh hơi do dự, cho rằng hắn không đành lòng đuổi người, liền cười nói:
- Tiểu quan nhân là vừa tới kinh thành rồi! Ở kinh thành đổi nhà rất bình thường, trừ khi đi thuê phòng công, có thể ở lại lâu dài, loại phòng tư này đương nhiên do chủ nhà định đoạt, đây là nhà của người ta, người ta muốn thu hồi là thu hồi, trong hợp đồng viết rất rõ ràng!
- Để cho ta suy nghĩ thêm đã!
Lý Diên Khánh đương nhiên ít nhiều không đành lòng, nhưng phần lớn hắn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng chưa nói ra rốt cuộc là chỗ nào, trực giác nói cho hắn biết cần thận trọng.
- Tiểu quan nhân chậm rãi suy nghĩ, ta đi tìm chủ phòng nói chuyện giá tiền.
Lý Câu Nhi rời đi, Lý Diên Khánh đứng đằng xa, quan sát tỉ mỉ tòa nhà này. Hắn rốt cuộc phát hiện vấn đề ở nơi nào, tòa nhà lớn như thế, chiếm diện tích ít nhất hai mẫu, có tiền viện hậu viện, một tháng lại chỉ cần hai quan tiền.
Trong thành ít nhất phải mười quan tiền, giống như nhà kho Lý Đông Đông thuê bên Thiên Ba Kiều, chỉ gian phòng lớn, một tháng còn cần tới bốn quan tiền, mặc dù ở ngoại thành, nhưng cách thành rất gần, cũng không đến nỗi chỉ hai quan tiền, vì sao tiền thuê của tòa nhà lớn này lại rẻ như vậy? Trong này chắc chắn có vấn đề.
Lúc này, có lão giả đi tới, chậm rãi nói:
- Tiểu quan nhân đã thuê được tòa nhà lớn, tại sao phải thuê tòa nhà này, sẽ phải hối hận đấy.
- Xin hỏi lão trượng, tòa nhà này có gì không đúng sao?
- Tiểu quan nhân không biết địa thế của nó quá trũng hay sao?
Lý Diên Khánh giật mình, lú này hắn mới chú ý tới địa thế quả thực hơi trũng. Lão giả lại nói:
- Hiện giờ là đầu xuân, còn chưa nhìn ra, đến mùa hè mưa to, cả căn nhà đều ngâm trong nước. Năm trước Biện Hà dâng nước, trực tiếp dìm cả căn nhà, nếu không phải chỉ ba trăm văn tiền một căn phòng, ai mà thèm ở chỗ này?
Nói xong, lão giả chống trượng chậm rãi trở về viện. Mặc dù Lý Diên Khánh không cách nào phán đoán lời lão giả nói có mấy phần khoa trương, nhưng hắn đã mất hứng thú đối với tòa nhà này.
Có lòng trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng, câu nói này dùng trong tìm nhà quả thực có vài phần chính xác. Buổi chiều, một vị khách ngoài ý muốn đến giải quyết thành công vấn đề này thay Lý Diên Khánh.
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Tên mập Trịnh Vinh Thái nghe Lý Diên Khánh nói không tìm thấy nhà, lập tức la hét:
- Ngươi sớm nói cho ta, vấn đề gì cũng không có. Ở gần Tân Kiều, mảnh đất hai mẫu rưỡi, bảy gian phòng ngươi có muốn hay không?