Chương 163: Lại tới Phàn Lâu. (1)
Lúc này, đồng tử lại hỏi:
- Xin hỏi, vị nào là Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh giơ tay nói:
- Chính là ta!
Đồng tử cười nói:
- Thơ của tiểu quan nhân làm rất có ý mới, chính là Phàn Lâu cần thiết, thi quan nói, tiểu quan nhân có thể tiến vào Phong Nguyệt Lâu uống rượu nghe nhạc!
Đám người cùng há to miệng, không thể tưởng tượng nhìn qua Lý Diên Khánh, trong mắt tràn ngập chấn kinh.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Bằng hữu của ta có thể cùng đi vào không?
- Dựa theo quy củ của Phong Nguyệt Lâu, quan nhân có thể mang theo một người bạn đi vào.
Trịnh Vinh Thái nhất thời đắc ý vạn phần, đi tới phía trước không chút khách khí phản kích:
- Phong Nguyệt Lâu chính là chiêu bài nạm vàng khảm ngọc của Phàn Lâu, sao phải người tầm thường có thể đi vào? Con cóc còn biết thiên nga khó kiếm, sao lại có một số người ngay cả con cóc cũng không bằng, lão Trịnh ta nghe không hiểu, các vị, đây là đang nói ai vậy?
Đám sĩ tử xấu hổ căm giận không chịu nổi, nhưng lại không dám phát tác ở Phong Nguyệt Lâu, đành oán giận trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh, hậm hực rời đi.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thật sự kỳ quái, họ nói nhiều lời khó nghe như vậy ta cũng không đáp lại một tiếng, tại sao mỗi người trừng mắt với ta như thâm cừu đại hận, ta đắc tội họ chỗ nào rồi?
Đồng tử mỉm cười:
- Có lẽ lời vừa rồi họ nói quá vẹn toàn rồi, không xuống đài được. Điều này cũng không có cách nào, thi từ của họ, Sư Sư cô nương thực sự chướng mắt.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, thi quan lại là Lý Sư Sư?
Đồng tử hiểu được nghi hoặc của hắn, cười giải thích:
- Thi quan có ba người, Sư Sư cô nương chỉ là một trong số đó, hôm nay vừa vặn nàng ở đây, Lý quan nhân còn có vấn đề gì không?
Lý Diên Khánh không nghĩ tới Lý Sư Sư nghe tiếng gần xa lại cũng ở đây, hôm nay hắn có thể may mắn nhìn thấy vị mỹ nhân này hay không?
Không chờ Lý Diên Khánh mở miệng, Trịnh Vinh Thái đã sớm ngứa ngáy khó nhịn trong lòng. Gã không nhịn được hỏi:
- Không biết Sư Sư cô nương có thể nể mặt cùng uống rượu nghe nhạc với chúng ta hay không?
Trong lòng đồng tử lập tức vô cùng chán ghét, Trịnh mập này quả thực là con cóc chính cống, được sủng ái tiền vào Phong Nguyệt Lâu còn không biết dừng, lại còn muốn để Sư Sư cô nương uống rượu với hắn, quả thực quá phận.
Gã nhanh chóng Lý Diên Khánh nhân phẩm tốt, không biết tại sao hắn lại đi cùng một chỗ với kẻ xấu Trịnh mập này?
Lý Diên Khánh cũng hơi xấu hổ, mặc dù hắn cũng có suy nghĩ này, chỉ là Trịnh mập nói ra hoàn toàn thay đổi mùi vị.
Xem ra có Trịnh mập này, hôm nay mơ tưởng nhìn thấy Lý Sư Sư, không bằng hôm nào lại tới thử thời vận.
Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh lại về thư phòng viết một bài thơ, đưa cho đồng tử cười nói:
- Hôm nay ta còn có việc, hôm nào lại đến Phong Nguyệt Lâu, thơ này tặng cho Sư Sư cô nương, xin tiểu ca chuyển cho.
Đồng tử thấy Lý Diên Khánh không tiến vào Phong Nguyệt Lâu, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng cũng có vài phần may mắn, gã nhận lấy giấy viết thơ cười nói:
- Lời mời sẽ không biến mất, tiểu quan nhân có thể tùy thời tới đây!
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ, mặc kệ Trịnh Vinh Thái kháng nghị, cưỡng ép, kéo gã đi.
- Tên khốn nhà ngươi, Phong Nguyệt Lâu nha! Ta còn chưa một lần tiến vào, Cao nha nội đã đi vào hai lần, cơ hội tốt như vậy ngươi lại không cho ta…
Trịnh Vinh Thái cực kỳ bất mãn lớn tiếng ồn ào, Lý Diên Khánh lại một câu chặn miệng gã:
- Ngươi có muốn để Lý Sư Sư uống rượu nghe nhạc với ngươi hay không?
- Muốn!
- Vậy thì nghe theo sắp xếp của ta, lần sau chúng ta lại tới, ta làm thơ cho ngươi, ngươi trực tiếp đi tìm nàng!
Trịnh Vinh Thái không còn làm ồn, gã nháy đôi mắt đậu xanh nhỏ:
- Có phải ngươi dỗ ta hay không! Thực sự có chuyện tốt như vậy sao?
…
Tầng hai Phong Nguyệt Lâu, trong một đại đường bố trí hoa lệ, một lão giả râu bạc trắng đang đọc thi từ vào lâu ngày hôm nay.lão giả này tuổi chừng sáu mươi, thần hình gầy gò cao lớn, có cảm giác tiên phong đạo cốt. Lão gọi Chu Bang Ngạn, là từ nhân rất nổi tiếng ở triều Tống, hiện tại đề cử đảm nhiệm chủ quan âm nhạc triều đình Đại Thịnh Phủ.
Một thân phận khác của lão là cung phụng tịch của Phàn Lâu, điền từ soạn nhạc cho nhạc nữ và vũ cơ Phàn Lâu. Công việc của lão tại triều đình tương đối thanh nhàn, phần lớn thời gian đều hưởng thụ rượu ngon tại phàn Lâu, đây cũng là đặc điểm của rất nhiều từ nhân Bắc Tống, tài hoa hơn người, đồng thời thích rượu như mạng.
- Nguyệt Nương, mấy bài từ này viết không tệ lắm! Vì sao không cho họ tiến vào Phong Nguyệt Lâu?
Chu Bang Ngạn không hiểu trong lòng, trình độ của đám học sinh Thái Học này cũng không tệ lắm, nhìn ra được những thi từ này đều được chuẩn bị cẩn thận từ trước, tuyệt đối không phải sáng tác lâm thời vội vàng, trước kia còn có thi từ kém hơn thế này cũng có thể tiến vào Phong Nguyệt Lâu, tại sao tới hôm nay lại bị Sư Sư bác bỏ?
Một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi điều chỉnh dây đàn đối diện Chu Bang Ngạn, nàng tuổi chừng mười bảy mặc váy dài thuần trắng, mặt không thi phấn trang điểm, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng như bảo thạch, lông mi thật dài, da thịt trong suốt như tuyết.
Nhưng nàng đẹp không ở dung mạo, mà ở chỗ có một loại khí chất cướp đoạt hồn phách, mỗi hành động của nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều rất gợi cảm, khiến người ta xúc động, nàng tựa như một tác phẩm nghệ thuật vô song, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Cô gái trẻ tuổi này chính là Lý Sư Sư đệ nhất danh kỹ Đại Tống. Kỹ nữ và kỹ của triều Tống là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, kỹ nữ chỉ bán mình mà sống, phần lớn các nàng sống ở thanh lâu kỹ viện, địa vị thấp.
Mà kỹ là chỉ bán nghệ mà sống, thường thường đều có tu dưỡng nghệ thuật cực cao, địa ở triều Tống cũng giống như bình dân, không chịu kỳ thị. Cuộc sống của các nàng chủ yếu tại nhạc quán, múa quán và giáo phường, người nhà bình thường đón dâu chúc thọ đều mời vũ kỹ, ca kỹ về nhà ca múa trợ hứng, thậm chí phù dâu của tân nương cũng thường do nữ kỹ đảm nhiệm.
Chẳng qua kỹ cũng chia đẳng cấp, kỹ đẳng cấp hơi thấp làm việc tại quán rượu quán trà, sau khi mãi nghệ, thường thường cũng không ngại bán mình. Mà kỹ đẳng cấp cao hơn thì phục vụ tại giáo phường cung đình và các quán rượu nổi tiếng, khi rảnh rỗi cũng sẽ hiến thân cho khách, điều này phải xem hứng thú của bản thân các nàng, giống như Trịnh Vinh Thái dùng ba trăm lạng bạc ròng mới đả động một ca kỹ Phàn Lâu ngủ cùng gã.
Mà tới danh kỹ đỉnh cấp, giống như Tô Tiểu Khanh, Diêm Tích Giảo, Tạ Tố Thu, Lý Sư Sư, Lương Hồng Ngọc, các nàng nổi danh dựa vào tài nghệ, lại thủ thân như ngọc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện dâng ra trinh tiết của mình, rất nhiều khách nhân vung tiền như rác vì các nàng, cũng chỉ có thể nhận được một tiếng cười của mỹ nhân.
Lý Sư Sư cực kỳ am hiểu âm nhạc và vũ đạo, ba năm trước, chỉ mười bốn tuổi nàng lợi dụng một bài ca chấn động Biện Kinh, lúc nàng biểu diện ở rạp, rạp vốn chỉ có thể chưa năm ngàn người xem lại có hơn hai vạn người chen vào, từ đó thanh danh của nàng vang dội.