Chương 163: Lại tới Phàn Lâu. (2)
Lý Sư Sư cũng không phải tên thật của nàng mà chỉ là nghệ danh, Tượng Bà Tích, Tiểu Tiểu, Sư Sư, Hồng Ngọc đều là một số nghệ danh thường dùng. Từ thời Thần Tông đến nay Biện Kinh đã có hai danh kỹ Lý Sư Sư, chỉ vì nàng xuất thân nhạc phường Lý Ký, mới có nghệ danh Lý Sư Sư, về phần tên thật của nàng thì không ai biết, ngay cả nhũ danh của nàng Nguyệt Nô cũng chỉ có rất ít người biết được.
Chu Bang Ngạn chính là một trong số đó, lão và Lý Sư Sư là tri kỷ vong niên, tình như cha con với Lý Sư Sư, cũng chỉ có lão mới thực sự thấu hiểu tâm cảnh của Lý Sư Sư, hiểu rõ nàng cơ khổ không nơi nương tựa.
Lý Sư Sư cười nhạt một tiếng:
- Bên cạnh còn một bài thơ, vì sao Túy Ông không xem?
Lúc này Chu Bang Ngạn mới nhặt một bài thơ bên cạnh lên, phía trên là một bài thơ thất luật.
Phàn Lâu
Lương viên ca vũ túc phong lưu,
Mỹ tửu như đao giải đoạn sầu.
Thiếu niên không phụ u yến chí,
Dạ thâm đăng hỏa thượng Phàn Lâu.
Chu Bang Ngạn cẩn thận đọc một lần, không khỏi bật cười khanh khách:
- Cũng bởi vì một câu ‘Thiếu niên không phụ U Yến chí’ sao?
- Chu huynh cảm thấy buồn cười sao?
Lý Sư Sư ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Chu Bang Ngạn.
Chu Bang Ngạn thản nhiên nói:
- Ta chẳng qua cảm thấy ngươi quá chăm chú, chỉ là một đám học sinh Thái Học đi ra uống rượu giải sầu, không thể bởi vì họ tới uống một lần, thì cho rằng họ không lo nước lo dân, không muốn phát triển, tại thương nói thương, Phàn Lâu chỉ là một quán rượu, kiếm tiền mới là nghề chính, Phong Nguyệt Lâu lập cánh cửa sắt, mục đích căn bản vẫn là vì kiếm nhiều tiền hơn, ta khuyên Nguyệt Nương vẫn không nên đưa tâm tình của mình vào trong quán rượu.
Lý Sư Sư trầm mặc, xưa nay nàng không trở mặt với Chu Bang Ngạn, nếu như suy nghĩ của hai người không đồng nhất, nàng liền trầm mặc không nói.
Chu Bang Ngạn thầm thở dài, đưa thơ của Lý Diên Khánh cho nàng:
- Đốt nó đi! Nếu bị người có lòng nhìn thấy bài thơ này, sẽ mang đến tai họa cho sĩ tử này.
Lý Sư Sư hiểu được ý của Chu Bang Ngạn, nàng đặt giấy viết thơ vào trong lư hương, yên lặng nhìn nó cháy thành tro bụi.
Lúc này, tiểu đồng xuất hiện tại cửa ra vào:
- Cô nương, sĩ tử tên là Lý Diên Khánh kia không có vào Phong Nguyệt Lâu, hắn đã rời đi, để lại một bài thơ cho cô nương.
Tiểu đồng ấn tượng rất tốt đối với Lý Diên Khánh, liền yểm hộ thay hắn, không nhắc tới chuyện hắn đi cùng Trịnh mập thiếu gia ăn chơi nổi tiếng.
Lý Sư Sư kỳ quái trong lòng, người khác ước gì tiến vào Phong Nguyệt Lâu uống rượu, sĩ tử này có tư cách tiến vào uống rượu lại rời đi, thực sự không bình thường.
Nàng nhận thơ cẩn thận đọc một lần, lập tức ngây dại.
Đời người nếu chẳng nên thân mật, hà cớ thu sang buồn với quạt?
Bỗng dưng nhạt nhẽo cõi lòng ai, lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt.
Ly Sơn canh vắng lời vừa hết, rốt cuộc sầu chi mưa tối rét.
Bởi đâu bội bạc áo vàng ai, chắp cánh liền cành xưa thắm thiết.
Nàng cẩn thận đọc lại một lần, lại nghĩ tới thân thế của mình, bất giác nàng liền ngây người.
Lý Diên Khánh quyết định từ bỏ nhang muỗi, một mặt là cân nhắc chi phí sản xuất và lượng tiêu thụ, một nguyên nhân khác đó là trong lúc vô tình hắn phát hiện một thị trường rộng lớn hơn, đó chính là đồ trang điểm.
Lấy nước hoa làm ví dụ, nước hoa tốt nhất trên thị trường Đại Tống hiện giờ là nước tường vi, đây là nước hoa nhập khẩu từ Đại Thực, cực kỳ đắt đỏ, một bình lớn bằng ngón út cần năm quan tiền, khiến cho vô số nữ tử bình thường nhìn mà than thở.
Sau đó Lý Diên Khánh cũng mua một bình nước tường vi. Hắn nhanh chóng phát hiện bí mật của nước hoa Đại Thực. Nước hoa Đại Thực dùng phương pháp chưng cất tinh luyện, mà nước hoa Đại Tống dùng phương pháp thâm nhiễm chế thành, mùi hương và thời gian kéo dài kém hơn rất nhiều. Mãi tới Nam Tống sau này các thương nhân mới dần nắm giữ kỹ thuật chưng cất nước hoa, chế tạo nước hoa không thua gì nước tường vi Đại Thực.
Nước hoa Tường vi có đặc điểm điển hình của nước hoa phương tây, mùi nồng đậm, thiếu mùi thơm hàm súc mà người phương đông thích. Chỉ là nước hoa triều Tống thời gian tác dụng quá kém, mọi người mới không thể không lựa chọn nước tường vi đắt đỏ, khiến thương nhân Đại Thực kiếm được tiền đầy bát.
Từ khi Lý Đại Khí trở về, cửa hàng son phấn Nguyệt Cung thanh toán xong tiền hành, chính thức giao nhận cửa hàng. Tiểu nhị lúc đầu đã bị thôi việc, giữ lại một gian nhà kho và cửa hàng nửa mẫu, ông chủ Vạn cũng mang theo bạn già về quê dưỡng lão.
Dưới yêu cầu của Lý Diên Khánh, Lý Đông Đông mua được một số đồ trang điểm từ tiệm son phấn Trương Cổ Lão và tiệm sơn phấn Nhiễm Hồng Vương Gia nổi danh nhất thành Bắc Kinh, chừng mấy chục loại, chỉ các loại son phấn loại hương đã có hơn mười loại.
Lý Diên Khánh đặt một chiếc bàn trong sân vườn tiệm sơn phấn mới, bày các loại son phấn nước hoa và hàng tồn của mình tràn trên bàn.
Lý Diên Khánh cười nói với phụ thân Lý Đại Khí và Lý Đông Đông:
- Không so sánh thì không biết chỗ yếu kém của mình, chúng ta xem một chút mình kém ở chỗ nào? Sau đó học tập sở trường của người khác, lấy thêm tuyệt chiêu của mình, tin tưởng có thể nhanh chóng bắt kịp.
Lý Đại Khí nhặt một bình son phấn Trương Cổ Lão, so sánh với bình son phấn Nguyệt Cung, gã không khỏi hít nhẹ một tiếng:
- Cái bình đã không giống, nhìn xem loại bình sứ này của người ta, sáng lóng lánh, mặt men mịn nhẵn, như băng như ngọc, vừa nhìn có thể thấy là bình tốt được nung trong hầm, chỉ chiếc bình sứ này đã có giá trị không nhỏ, mặc dù chúng ta cũng dùng b ình sứ, nhưng tính chất còn kém xa.
Lý Đông Đông ở bên cạnh bổ sung:
- Ta nghe nói Trương Cổ Lão nổi tiếng đó là son phấn của họ đều tự mình phối chế, có hơn hai mươi loại, đã mở tiệm hơn một trăm năm, danh tiếng đời đời truyền lại, lắng đọng trăm năm, nghĩ tới chỉ sợ cũng không dễ dàng.
- Vậy cửa hàng Vương gia thì sao?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Cửa hàng son phấn Vương gia thời gian cũng không lâu, dường như cũng chỉ hai ba năm, nghe nói có người nội cung, nội cung mua sắm son phấn của họ, thanh danh truyền ra ngoài. Thật ra son phấn của cửa hàng son phấn Vương gia rất bình thường, không hề khác gì chỗ chúng ta, cũng chỉ mười chủng loại, đoán chừng là mua được từ bên ngoài. Nhưng Mi Hương Mặc của Vương gia có tên gọi khác, gọi là Họa Mi Thất Hương Hoàn, còn có một tiệm son phấn Thục Hương cũng vô cùng nổi tiếng, nó nổi tiếng bởi dầu trơn, gọi là dầu Tây Thục, chuyện dụng cho nội dung, chẳng qua son phấn cũng bình thường.
Lý Diên Khánh lại nhìn đồ trang điểm khác của Trương Cổ Lão, bao gồm mực thơm, phấn lót, nước hoa, cao giáp, bánh hương các loại. Hiện giờ hắn có thể coi nó với danh xưng nhãn hiệu số một Biện Kinh. Thật ra ngoại trừ son phấn có chút đặc sắc ra, đồ trang điểm còn lại cũng chỉ tốt hơn họ một chút.
Nhưng giá cả lại gấp mấy lần Nguyệt Cung. Mặc dù cửa hàng son phấn Vương Ký rẻ hơn một chút, nhưng giá cả cũng gấp năm lần Nguyệt Cung. Cùng là một hai loại son, Nguyệt Cung chỉ cần một trăm văn tiền, nhưng Trương Cổ Lão cần một quan tiền, cửa hàng son phấn Vương Ký cũng cần năm trăm văn.