Chương 169: Đi săn ngoài thành tây (ba).
Mảnh hổ vồ hụt, lại càng thêm phẫn nộ, đuổi sát không bỏ phía sau Lý Diên Khánh.
- Ôm lấy eo ta!
Lý Diên Khánh cúi đầu thét ra.
Triệu Phúc Kim ôm lấy eo Lý Diên Khánh theo bản năng. Nàng giống như chim nhỏ sợ hãi toàn thân run rẩy, mặc dù nàng là đế cơ cao quý, nhưng trước mặt nguy nan, nàng không khác gì tiểu nương tử.
Lý Diên Khánh lại không chút hoang mang, kéo cung như trăng tròn, vặn người bắn một tên tới mãnh hổ. Lực tên này cực kỳ mạnh mẽ, bắn thủng đầu lâu mãnh hổ. Mãnh hổ gầm rú một tiếng kinh thiên động địa, bảo nhào trên không, ngã sấp xuống bụi cỏ không nhúc nhích.
Thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy đến, cùng bắn tên tới mãnh hổ. Mãnh hổ nháy mắt bị bắn trúng hai mươi mấy mũi tên. Lúc này Triệu Giai cực kỳ sợ hãi, chạy tới hô lớn:
- Hoàng muội thế nào rồi?
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, ôm Triệu Phúc Kim từ trên ngựa xuống, thấp giọng an ủi nàng:
- Không sao, hổ đã bị bắn chết, không gây tổn thương cho người khác được.
Lúc này Triệu Phúc Kim mới tỉnh hồn lại từ trong sợ hãi, oa một tiếng khóc lớn, nhào vào lòng huynh trưởng, khóc rống lên.
Thái Cương đẩy thị vệ ra, xông tới trước lo lắng hỏi:
- Đế cơ không bị tổn thương chứ!
Tất cả thị vệ đều quăng ánh mắt khinh bỉ tới gã, vứt bỏ đế cơ trong thời khắc nguy nan, một mình chạy trốn, đủ bộc lộ bản tính nhát gan tự tu của gã.
Triệu Giai lạnh lùng nói:
- May mắn được Lý thiếu quân liều mình cứu giúp, hoàng muội của ta không có việc gì!
- Lúc ấy… lúc ấy ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Thái Cương quả thực xấu hổ, không cách nào giải thích hành vi của mình.
Lúc này, Triệu Phúc Kim được nâng lên ngựa, được đám thị vệ bảo hộ nghiêm mật trở về doanh trại. Nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh, thấy Lý Diên Khánh đang ở phía xa nhìn mình, khuôn mặt mang nụ cười ân cần. Triệu Phúc Kim đỏ mặt lên, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng dâng lên một loại cảm kích khó mà nói hết.
Đế cơ suýt bị con cọp gây thương tích, quả thực khiến Triệu Giai và đám thị vệ lo lắng trong lòng, họ làm sao giải thích với Thiên tử? Hứng thú đi săn bừng bừng lúc đầu cũng vì sự kiện này mà kết thúc qua loa.
Trong trướng lớn, Tào Thịnh khẽ nói với Triệu Giai:
- Chuyện này chắc chắn không giấu diếm được, chỉ có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nói nguy hiểm của đế cơ thành nguy hiểm của tất cả mọi người, cố gắng qua loa, Thiên tử sẽ không hỏi tới nữa.
Triệu Giai yên lặng gật đầu, thật ra gã cũng nghĩ tới biện pháp này, cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Mấu chốt là ở hoàng muội, gã phải bàn lại với hoàng muội, chỉ cần hoàng muội chịu giúp đỡ, chuyện này coi như bỏ qua.
Lúc này, Tào Thịnh lại nói:
- Điện hạ, Lý Diên Khánh này thâm tàng bất lộ, không chỉ văn phong xuất chúng, hơn nữa còn can đảm hơn người, cung kỵ rất giỏi. Hôm nay ty chức tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ trong hoàng cung tìm không thấy thị vệ nào có thể so tiễn pháp với hắn. Nhân tài này điện hạ phải nắm chặt, nếu ty chức không nhìn lầm, tương lai người này hẳn là một sự giúp đỡ rất lớn cho điện hạ.
Triệu Giai trầm tư một lát nói:
- Lý Diên Khánh và Trịnh Vinh Thái quan hệ rất thân, mà Trịnh Vinh Thái lại là em vợ của đại ca ta, ta không biết quan hệ giữa hắn và Thái tử thế nào?
- Việc này điện hạ không cần lo lắng, hắn đến Biện Kinh chưa tới hai tháng, hẳn là không có bất cứ quan hệ nào với Thái tử. Hắn và Trịnh mập đều là người Tương Châu cho nên mới quen biết, ty chức hiểu rất rõ Thái tử, với sự ngạo mạn của Thái tử, hắn khinh thường liên hệ với người dưới tầng chót như Lý Diên Khánh.
- Ngươi nói đúng, ta sẽ đi nói chuyện với hắn một chút. Hôm nay hắn đã cứu hoàng muội của ta, dù thế nào ta đều nên cảm tạ hắn!
Triệu Giai đi ra từ trướng lớn, thấy Thái Cương đối diện. Mặt mũi Thái Cương tràn ngập uể oải, nói với Triệu Giai:
- Ta đi xin lỗi đế cơ, nàng thế nào cũng không để ý tới ta, điện hạ đi nói một câu giúp ta đi!
Triệu Giai quả thực coi thường Thái Cương. Rõ ràng chỉ là một thị vệ, thế nhưng lại coi mình là phò mã, phụ hoàng chẳng qua chỉ đáp ứng Thái Kinh mà thôi, còn chưa tới lúc thực hiện. Thái Cương đã bắt đầu coi là chuyện đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ phò mã. Gã còn nhìn trúng Tam muội của mình, cả ngày dây dưa không rõ, nếu không phải phụ thân gã là Thái Kinh, không tiện đắc tội, Triệu Giai đã sớm sai người đánh gã gần chết.
Triệu Giai nhịn cảm giác chán ghét trong lòng, cười nói:
- Đế cơ bị kinh sợ, để nàng nghỉ ngơi cho tốt đi! Chờ thời gian lâu rồi, nàng sẽ quên chuyện này, nàng sẽ tha thứ nha nội, chuyện này không vội vàng được, cần bàn bạc kỹ hơn mới được.
Mặc dù Triệu Giai không lập tức đáp ứng giúp gã đi thuyết phục đế cơ, chẳng qua gã cũng cảm thấy Gia Vương điện hạ nói có lý, chuyện này quả thực phải kiên nhẫn chờ cơn giận trong lòng đế cơ biến mất, cũng may nàng nhỏ tuổi, gã còn có nhiều thời gian.
Nghĩ tới đây, Thái Cương cẩn thận hỏi:
- Chuyện này nếu quan gia hỏi tới, ti chức nên trả lời thế nào, điện hạ có thể chỉ điểm cho ti chức?
- Chuyện này không cần giấu diếm, trả lời thật lòng là được!
- Thế nhưng đế cơ chỉ chịu chút kinh hãi mà thôi, cũng không chịu thương, quan gia một ngày trăm công nghìn việc, triều chính nặng nề, chúng ta vẫn đừng tăng gánh nặng cho hắn, đây là suy nghĩ của ty chức, xin điện hạ minh giám!
Triệu Giai cười lạnh trong lòng, gã là sợ bị truy cứu trách nhiệm sao? Ném đế cơ cho mãnh hổ, bản thân chạy mất, cho gã một vạn lý do, gã cũng không cách nào giải thích, chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất Thái Kinh sẽ không làm lớn chuyện trước mặt phụ hoàng, cũng coi như là không mưu mà hợp với suy nghĩ của mình.
- Nha nội đi nghỉ trước đi! Ngày mai lúc trở về chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này.
Triệu Giai vốn muốn đi gặp Lý Diên Khánh, gã chuẩn bị đuổi Thái Cương đi, Thái Cương lại do dự một chút nói:
- Điện hạ, ty chức còn một chuyện, liên quan tới đông nam không yên ổn!
Triệu Giai vừa đi hai bước, lập tức dừng lại, quay đầu kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Đây không phải chỗ nói chuyện, xin điện hạ mượn một bước nói chuyện!
Hai người đi tới góc hẻo lánh, Thái Cương thấp giọng nói:
- Phụ thân để ta chuyển lời cho điện hạ, đông nam tình hình bất ổn, quan gia muốn chọn một hoàng tử đi dò xét trấn an Giang Nam, nhưng cụ thể phái ai đi, quan gia còn đang cân nhắc, đây là một cơ hội của điện hạ.
Triệu Giai rất chấn kinh, quả nhiên là Lý Diên Khánh nói đúng. Lần này Thái Cương theo mình đi săn là do Thái Kinh sắp xếp, chính là muốn tìm một cơ hội truyền lời cho mình. Không thể nghi ngờ, Thái Kinh hi vọng mình đi Giang Nam, nhưng vì sao hắn lại chọn mình? Trong lòng Triệu Giai tràn ngập nghi hoặc.
Lý Diên Khánh bình tĩnh nghe Triệu Giai thuật lại lời Thái Cương nói, kinh nghiệm hai đời đầu tiên nói cho hắn biết, không nên tùy tiện tiến hành đánh giá một người, mặc dù hắn hoài nghi Thái Kinh đặt cược hai bên, nhưng hắn không biết thái độ trước đó của Triệu Giai đối với Thái Kinh, tốt nhất vẫn nên bàn bạc, cố gắng không nên dính tới người.