Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 172: Tướng Quốc Thái Kinh (hạ).

Chương 172: Tướng Quốc Thái Kinh (hạ).
Không bao lâu, một nam tử trung niên mặc quan phục màu tím bước nhanh vào thư phòng. Người này chính là Thái Du trưởng tử của Thái Kinh. Trong lịch sử Thái Du là kẻ thù chính trị của Thái Kinh, hận không thể đưa phụ thân vào chỗ chết cho nhanh, chẳng qua đó là chuyện về sau. Trước mắt cha con họ không có xung đột lợi ích, quyền thế của Thái Du còn xa không thể sánh với phụ thân, lúc này hai cha con họ là thời kỳ quan hệ tốt nhất.
Trước mắt Thái Du chỉ bốn mươi tuổi, dung mạo của y giống mẫu thân, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn, nhìn rất khôn khéo tài giỏi.
Mặc dù tướng mạo hai cha con khác nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương tự, đều là công tâm kế, cùng mê luyến quyền lực, cùng lừa dối Thiên tử. Lúc Thiên tử Triệu Cát vẫn là Đoan Vương, gã quản lý Tài Tạo Viện, chỉ chừng hai mươi, mỗi lần đều có thể thấy được trăm quan bãi triều. Mỗi ngày gã quan sát đường đi của Triệu Cát, sau đó đúng giờ xuất hiện bên đường Triệu Cát đi, khom người hành lễ với gã. Thời gian lâu dài, Triệu Cát liền nhớ kỹ người trẻ tuổi thông minh lanh lợi này.
Thái Du quỳ xuống, cung kính hành đại lễ cho phụ thân:
- Hài nhi tham kiếm phụ thân đại nhân!
- Đứng lên đi!
Thái Du đứng dậy, khoanh tay đứng trước mặt phụ thân. Thái Kinh hỏi:
- Bệnh tình của Nhị thúc ngươi thế nào rồi?
Nhị thúc của Thái Du chính là Thái Biện huynh đệ của Thái Kinh, chỉ nhỏ hơn Thái Kinh một tuổi, cũng là Tể Tướng triều đình, nhưng làm người chính trực, quan hệ với Thái Kinh như nước với lửa. Huynh đệ hai người sớm đã bất hòa, chưa từng qua lại. Đầu năm Thái Biện xin phép nghỉ về quê tế tổ, kết quả bệnh ở Phủ Giang Ninh nửa đường. Thái Kinh nhận được tin tức, lão liền để trưởng tử tới phủ huynh đệ thay mình hỏi thăm tình huống.
- Hồi bẩm phụ thân, Nhị thúc bệnh tình nặng nề, Thái y đã để trong phủ sắp xếp hậu sự.
Thái Kinh hừ một tiếng:
- Đây chính là kết quả đối nghịch với ta, ta sống vẫn tốt, hắn lại không được. Được rồi, nếu hắn mất, ngươi đi bái tế thay ta.
- Hài nhi tuân lệnh!
Thái Kinh nhấp một ngụm trà lại hỏi:
- Nói chính sự đi! Nguyên Diệu tiên sinh nói thế nào?
Nguyên Diệu tiên sinh chính là đạo sĩ lâm linh Tố, năm ngoái vào cung, y tự xưng có thể dòm được sự tuyệt diệu của thiên địa, giỏi luyện tiên đan. Mặc dù Triệu Cát mới gặp y, lại cảm thấy y quen mặt, giống như đã gặp từ kiếp trước. Y liền nói Triệu Cát là Thần Tiêu Ngọc Thanh Vương Giả, Trường Sinh Đại Đế hạ phàm. Bản thân y là đồng tử luyện dược dưới chân Đại Đế, lại nói cho Triệu Cát đủ loại diệu dụng Thần Tiêu Tiên Cảnh, khiến Triệu Cát mê mẩn ngẩn người, từ đó cực kỳ tín nhiệm y. Lâm Linh Tố lại nịnh nọt đám quyền quý Thái Kinh Đồng Quán kiếp trước đều là Tiên quan, trong lúc nhất thời, Lâm Linh Tố được cả triều ca tụng, xưng là Kim Môn Vũ Khách.
Tháng hai năm nay, Lâm Linh Tố nhận lệnh tuyên truyền giảng giải sự kiện Thanh Hoa Đế Quân đêm hạ Tuyên Hòa Điện trên Thanh Bảo Lục Cung, đạo sĩ tham dự hội nghị hơn hai ngàn người. Vào tháng trước, Triệu Cát tự xưng ‘Giáo Chủ Đạo Quân Hoàng Đế’, Lâm Linh Tố thăng làm Ôn Châu Ứng Đạo Quân Tiết Độ, bắt đầu phụng lệnh tìm kiếm thuật trường sinh cho Triệu Cát.
Thái Kinh từng phái người ngầm hỏi nơi Lâm Linh Tố từng sống, biết được Lâm Linh Tố rất hiếu sắc, yêu thích xử nữ. Thái Kinh liền tặng tám thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp cho Lâm Linh Tố làm lô đỉnh, lại để Thái Du kết giao với y, quan hệ của hai người bắt đầu mật thiết.
Thái Du nói:
- Phụ thân đoán rất chuẩn, Nguyên Diệu tiên sinh nói quan gia quả thực hối hận lập Thái tử quá sớm.
Thái Kinh cười ha ha:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta!
- Phụ thân cảm thấy quan gia thực sự có ý nâng đỡ một Vương gia thực quyền để kiềm chế Thái tử?
- Điều này rất khó nói, tuy nói thuật đế vương ở chỗ cân bằng, nhưng bản triều không có tiền lệ. Cho dù quan gia có lòng này chưa chắc sẽ biểu lộ ra. Nếu như ta đoán không sai, hắn sẽ nâng đỡ Vương gia từng chút một, để Vương gia chậm rãi phát triển an toàn, ít nhất phải ba bốn năm sau mới có thể nhìn ra chút mánh khóe.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào?
Thái Kinh thản nhiên nói:
- Tranh đoạt kiêng kỵ nhất đứng đội quá sớm, chúng ta thờ ơ lạnh nhạt là được, chờ sau khi tình thế sáng tỏ chúng ta sẽ chọn đội cũng không muộn.
- Hài nhi hiểu được.
Lúc này Thái Kinh lại nhớ tới một chuyện, vội vàng nói với trưởng tử:
- Ta nhận được tin tức, quan viên Tô Châu liên danh cáo trạng, cha con Chu Miễn có việc làm đi quá giới hạn, chuyện này chỉ sợ hơi nghiêm trọng. Ta đã đề nghị quan gia nghiêm tra việc này, ngươi không có nhược điểm gì rơi vào tay Chu Miễn chứ?
Thái Du thầm kinh hãi, y suy nghĩ một chút nói:
- Chu Miễn tặng cho hài nhi không tí tài vật, điều này coi như chỗ yếu không?
- Ngươi lập tức trở về kiểm lại tất cả mọi thứ, quyên tất cả cho nội khố.
Thái Du quả thực đau đớn trong lòng, tài vật Chu Miễn tặng y trị giá mấy vạn lạng bạc, cứ quyên ra ngoài như vậy, y làm sao bỏ được?
- Phụ thân, Chu Miễn đã hối lộ không ít người, Ngũ phẩm trong triều trở lên, gần như mọi nhà đều có đá Thái Hồ hắn tặng, vì sao người khác không quyên, chúng ta nhất định phải quyên?
- Ngươi nói vớ vẩn!
Thái Kinh hơi nổi giận:
- Tại sao ta lại có đứa con ngu xuẩn như ngươi, người khác có thể so với ta sao? Chu Miễn là người ta cất nhắc, hắn xảy ra chuyện, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Hắn đi quá giới hạn, tự nuôi quân đội, ngươi còn không rõ sao? Nếu chúng ta không phân rõ giới tuyến với hắn, Thiên tử sẽ bỏ qua Thái gia chúng ta sao?
Thái Du thấy phụ thân nổi giận, y nơm nớp lo sợ nói:
- Chỉ sợ số lượng tài vật quá lớn, chúng ta quyên ra ngoài, sẽ có hiềm nghi phạm tội tham ô!
- Việc này ngươi không cần lo lắng, quan gia không sợ ngươi tham ô, chỉ sợ ngươi tạo phản. Ngươi tham càng nhiều, hắn càng yên tâm với ngươi. Ngươi trở về kiểm lại một chút, sau đó giao danh sách và tài vật cho ta, chuyện này không thể chậm trễ nữa, đêm nay nhất định phải giao danh sách cho ta.
- Hài nhi tuân lệnh!
Bất đắc dĩ, Thái Du đành thi lễ vội vàng rời đi.

Vào đêm, vài chiếc thuyền con chở mấy chục rương lớn và vật phẩm khác tới bến tàu phủ đệ Thái Kinh, hơn mười tráng hán chuyển rương lớn vào phủ.
Trong thư phòng, Thái Kinh nhìn danh sách tài vật con trai đưa tới, một ngàn năm trăm lạng vàng, một vạn lạng bạc, một rương châu báu, mươi tôn kỳ thạch, đồ dùng trong nhà quý báu hai bộ, ngoài ra còn có trăm khoảnh ruộng tốt Giang Nam, ba căn nhà Tô Châu, những tài vật này cộng lại ít nhất trị giá năm vạn quan tiền.
Thái Kinh nhìn một lát, liền hỏi Đại trướng phòng đứng một bên:
- Danh sách của chúng ta đâu?
Đại trướng phòng họ Hoa, người trong phủ đều gọi lão Hoa Ông, năm nay khoảng sáu mươi tuổi, lão đi theo Thái Kinh đã năm mươi năm, bắt đầu từ mười tuổi chính là thư đồng của Thái Kinh, mãi cho tới ngày hôm nay, lão trở thành người Thái Kinh tín nhiệm nhất, nắm giữ toàn bộ tài phú Thái phủ.
Đại trướng phòng lấy ra hai bản danh sách, cùng dâng lên cho Thái Kinh:
- Dựa theo phân phó của lão gia, ta tách nhà cửa, ruộng tốt và vàng bạc ra.
Thái Kinh nhận danh sách nhìn một chút, lão tiếp nhận tài vật Chu Miễn hối lộ khiến cho người ta líu lưỡi, chỉ riêng nhà đẹp tại kinh thành đã hơn năm tòa, tòa nhà nào cũng giá trị mười vạn quan, càng không cần nói còn có mấy trăm khoảnh ruộng tốt, kỳ thạch quý báu hơn trăm tôn, về phần vàng bạc châu báu không thể tính toán.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất