Chương 173: Lòng người khó dò.
Thái Kinh xem xong liền nói với Đại trướng phòng:
- Chớ để ý các loại vàng bạc châu báu, đem bất động sản, ruộng tốt và kỳ thạch cộng vào phía sau danh sách của Đại nha nội.
Đại trướng phòng thở dài trong lòng, trên thực tế đây là để con trai gánh trách nhiệm thay lão, cũng chỉ lão gia mới làm ra loại chuyện này. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng trong mắt lão gia, chỉ cần có thể giữ được quyền lực, coi như con ruột cũng có thể hi sinh.
Đại trướng phòng rất bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, nhận danh sách lui ra.
…
Giữa trưa Lý Diên Khánh trở lại kinh thành, sau khi về kinh hắn liền chia tay Triệu Giai, trở về Thái Học.
Lý Diên Khánh tới chuồng súc vật Thái Học gửi ngựa trước, lúc này mới trở về ký túc xá. Vừa tới cửa, liền nghe có người gọi hắn sau lưng. Lý Diên Khánh quay đầu lại, người gọi hắn là một quản sự của Thái Học, họ Tiền, bình thường quản lý tạp vụ hậu cần của Thái Học, phía sau gã còn có hai tên trai bộc.
- Tiền quản sự tìm ta có chuyện gì sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Thân thể Tiền quản sự hơi béo, chạy không ra hơi, gã hổn hển nói:
- Ta là tới nói cho tiểu quan nhân, ký túc xá của ngươi đã đổi tới Tích Khánh Viện, là trai thứ ba viện thứ bảy mươi bốn, tiền thuê mỗi tháng hai quuan. Trịnh nha nội đã thanh toán hai năm thay ngươi, hiện giờ tiểu quan nhân có thể dọn qua, sau đó giao chìa khóa phòng cũ cho ta là được.
Nói xong, gã đưa một chuỗi chìa khóa đồng cho Lý Diên Khánh:
- Hai vị này là trai bộc tới dọn nhà giúp ngươi, tiểu quan nhân thu dọn đồ đạc đi!
Lý Diên Khánh quả thực cảm thấy ngạc nhiên, Trịnh mập đã sắp xếp xong xuôi ký túc xá của hắn, hắn còn chuẩn bị hai ngày nữa tự xin, Trịnh mập này mặc dù ăn chơi đàng điếm, bất học vô thuật, nhưng rất nghĩa khí với bằng hữu, lấy giúp người làm niềm vui. Lý Diên Khánh cảm động trong lòng, sau này phải mời tên mập này uống rượu hậu tạ.
Đồ của Lý Diên Khánh cũng không nhiều, chỉ có mấy rương, hắn thu dọn một chút. Lúc này, trai bộc vội vàng dắt một cỗ xe lừa tới, chất rương lên xe chạy tới Tích Khánh Viện.
Thái Học tổng cộng do năm khối đất tạo thành, sớm nhất là đất của Quốc Tử Giám, gọi là Tích Khánh Viện. Về sau dần dần sắp xếp miếu Võ Thành Vương, Mã Quân Đô Ngu Hầu Công Giải, Triêu Tập Viện vào Thái Học, khiến cho điều kiện sinh sống của giáo viên và học sinh Thái Học được cải thiện rất lớn. Mười năm trước, Thái Kinh chủ trì cải cách Thái Học, lại thành lập trường Thái Học mới ở Tịch Ung chiếm diện tích mấy ngàn mẫu bên ngoài thành nam, gọi là ngoại học, trước mắt ba ngàn học sinh hạ xá cơ bản đều ở tại Tịch Ung.
Tích Khánh Viện lại gọi Mai Viên, cũng là ký túc xá của học sinh thượng xá, tổng cộng có mười trai, mỗi trai năm tòa viện, đây cũng là phúc lợi Thái Học dùng để lung lạc học sinh. Cân nhắc tới tình hình thực tế của học sinh, rất nhiều học sinh Thái Học đã thành hôn có con cái, cho nên nội xá và thượng xá đều có hai loại ký túc xá, một loại là ký túc xá độc thân, một loại chính là ký túc xá độc viện.
Chẳng qua loại phúc lợi này chỉ có học sinh nội xá và thượng xá mới có thể hưởng thụ, học sinh hạ xá không có, học sinh hạ xá vẫn ở ký túc xá hai người một gian, điều kiện đơn giản hơn nhiều.
Ký túc xá mới của Lý Diên Khánh là một độc viện, hơi giống biệt thự liên hiệp sau này, một loạt phòng ở thật dài, dùng tường gạch chia ra từng gian viện nhỏ, mỗi viện nhỏ diện tích khác nhau. Viện của Lý Diên Khánh thuộc về diện tích trung đẳng, trên thực tế là hai căn phòng tạo thành, ở góc viện trồng một gốc mai, một góc khác là miệng giếng.
Điểm khiến Lý Diên Khánh hài lòng tòa độc viện này nhất chính là tính độc lập rất tốt, không cần dùng nước giếng với học sinh Thái Học khác. Vừa rồi hắn phát hiện trong viện khác cũng có nha hoàn sinh sống, điều này nói rõ lời Trịnh mập nói không sai, Thái Học cho phép học sinh mang theo gia quyến và nha hoàn, hắn cũng có thể đón Hỉ Thước và Thanh nhi qua.
Lúc này, hai tên trai bộc đã chuyển hành lý của hắn vào phòng. Lý Diên Khánh thưởng cho hai người hai mươi văn tiền, hai người thi lễ liền ngồi xe lừa rời đi.
- Lão Lý, ngôi viện này thế nào? Là viện ca ca đặc biệt chọn cho ngươi.
Sau lưng Lý Diên Khánh truyền đến giọng nói quen thuộc của Trịnh mập.
Trong quán rượu Tân Kiều, Trịnh Vinh Thái chỉ gọi hai chiếc bánh thịt và một lồng bánh bao, liền đau đớn vẫy tay để tiểu nhị lui xuống.
- Sao ngươi không gọi một phần chân giò lớn nướng nổi tiếng nhất quán rượu này?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
Trịnh Vinh Thái nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt mong đợi hỏi Lý Diên Khánh:
- Ngươi không biết gần đây ta gầy đi một chút sao?
Lý Diên Khánh cẩn thận quan sát gã một lần, cười nói:
- Dường như gầy đi một chút, chẳng lẽ gần đây ngươi đang giảm cân?
Trịnh Vinh Thái lập tức hớn hở:
- Vẫn là ngươi có ánh mắt. Ta hỏi mấy người, đều nói ta không gầy đi, khiến ta tức gần chết. Hai ngày gần đây lượng cơm của ta đều giảm hơn nửa, sao có thể không gầy?
- Ít nhất gầy hơn một chút so với lúc ở Tương Châu. Lúc trước ngươi ngồi xuống, ghế sẽ kêu két két, nhưng hôm nay không có tiếng vang, đây không phải gầy hơn sao?
Lý Diên Khánh vừa dứt lời, liền nghe rắc một tiếng, Trịnh Vinh Thái lập tức biến mất trên mặt bàn. Khánh uống rượu trong sảnh đường đều nhìn lại nơi này, lập tức cười vang. Chỉ thấy chiếc ghế bị đè vỡ nát, Trịnh Vinh Thái nằm ngửa mặt lên trời, rên rỉ đau đớn. Lý Diên Khánh vội vàng nhịn cười đến đỡ gã dậy:
- Chiếc ghế này chế tác quá tệ, không rắn chắc chút nào!
Lúc này, tiểu nhị và chưởng quỹ vội vàng chạy tới nhận lỗi, lại đổi một chiếc ghế trúc cực kỳ dẻo dai. Trịnh Vinh Thái mới lẩm bẩm ngồi xuống:
- Lão Lý, ngươi nói thật, rốt cuộc ta gầy hay không gầy?
- Ngươi cần gì để ý mình béo gầy như vậy? Trước kia ta cũng khuyên ngươi, ngươi nói ngươi béo có phúc của béo, sao lần này lại đổi tính rồi?
- Ài!
Trịnh Vinh Thái thở dài một hơi, biểu lộ khó nói thành lời.
- Hôm trước ta đi Đông Cung một chuyến, vừa vặn gặp danh y Đường Thận Vi. Hắn đặc biệt bắt mạch cho ta, nói ta còn tiếp tục béo như vậy, sẽ sống không quá bốn mươi tuổi, con cũng không sinh được, ngươi nói ta có thể không vội sao?
Lý Diên Khánh đồng tình nhìn gã một cái, quả thực như thế, người quá béo thường sống tương đối ngắn. Hắn nghĩ tới liền nói với Trịnh Vinh Thái:
- Ta cũng có một biện pháp, ngươi vừa có thể gầy đi, lại không cần cực khổ như vậy.
Trịnh Vinh Thái vui mừng:
- Biện pháp gì?
- Chơi nước!
Trịnh Vinh Thái ngẩn người:
- Chơi nước là gì?
- Thời tiết bây giờ không phải dần nóng lên sao? Ngươi có thể đào một cái ao ở hậu viện, nước không cần quá sâu, tới ngực là đủ rồi, sau đó ngươi bay nhảy trong nước mỗi ngày một canh giờ, nếu như ban đêm đói bụng, ngươi liền ăn bí đao, cố gắng không ăn thịt, có thể uống canh thịt, chỉ cần kiên trì tới mùa thu, ta cam đoan ngươi sẽ gầy đi một nửa.
- Thật sao?
- Ngươi thử mấy ngày thì biết.
Trịnh Vinh Thái nửa tin nửa ngờ, chẳng qua nghĩ tới mình sống không quá bốn mươi tuổi, mặc kệ biện pháp gì, gã đều muốn thử một lần.
Hai người uống vài chén rượu, Lý Diên Khánh hỏi:
- Lão mập quen thuộc với Chu Miễn sao?
- Ta rất quen con của hắn, con trai nhỏ của hắn gọi là Chu Đào, cũng đọc sách ở Thái Học, lớn hơn ta hai tuổi. Tiểu tử này chơi gái có tiếng, ngày đầu tiên ngươi vào thành, người bên cạnh Cao nha nội kia chính là Chu Đào, có thể ngươi không chú ý tới.