Chương 177: Hậu trường cửa hàng. (1)
- Ta quả thực không nghĩ tới vấn đề này, ta thậm chí còn chưa gặp Chu Đào, quả thực không quá quan tâm, không biết Võ huynh thấy thế nào?
- Ngươi nha! Tương đối nhỏ tuổi, tính mẫn cảm chính trị quá thấp, nói một cách đơn giản, đây là bắt đầu tranh đấu quyền lực trong triều, có người muốn động tới Thái tướng công.
- Việc này liên quan gì tới Thái tướng công?
Võ Xương Bang liếc nhìn hắn:
- Ngươi không biết Chu Miễn là người của Thái tướng công?
- Bang Xương!
Bên cạnh có người nhắc nhở:
- Bớt nói đi!
Võ Bang Xương lập tức tỉnh ngộ, cười cười không nói thêm nữa. Triều Tống ngôn luận thoáng, cũng không lo lắng họa từ miệng ra, mấu chốt là đạo khác biệt không cùng mưu.
Lúc này Tiến Sĩ Trương Hổ bước nhanh từ bên ngoài vào, Lý Diên Khánh cũng ôm quyền thi lễ, liền trở lại chỗ ngồi của mình.
Một bài giảng ở Thái Học cực kỳ dài dòng, bình thường phải giảng hai canh giờ, chẳng qua Tiến Sĩ Trưởng Hổ của Thái Học giảng rất tuyệt vời, mọi người cũng không thấy thời gian dài dằng dặc, chờ lúc lớp này kết thúc đã là giữa trưa.
Kết thúc lớp học, Trương Hổ đề cử hai quyển sách y viết với bọn họ theo thường lệ, để họ mua về nghiên cứu tốt hơn. Y thề son sắt cam đoan, chỉ cần đọc thuộc hai quyển sách, đề thi liên quan tới Trang Tử và Liệt Tử trong khoa cử là không đáng kể.
Chẳng qua Lý Diên Khánh cảm thấy hứng thú chính là, hiệu sách đề cử mua lại là hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên, cách Thái Học không xa, có cơ hội hắn phải đi xem một chút.
Buổi chiều không có lớp, Lý Diên Khánh dự định tới hiệu sách dạo chơi. Hắn vừa trở lại ký túc xá, lại ngạc nhiên phát hiện mấy người đứng trước ký túc xá của mình, một trong số đó lại là Gia Vương Triệu Giai.
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng tiến đến hành lễ:
- Để điện hạ đợi lâu rồi.
Triệu Giai khẽ cười nói:
- Ta cũng vừa mới tới, đang muốn phái người đi tìm ngươi, ngươi liền trở lại. Buổi chiều thiếu quân có thời gian không?
Lý Diên Khánh gật đầu. Triệu Giai vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đi tìm quán trà ngồi một chút, ta có chuyện tìm ngươi.
Hai người tới quán trà Thái Học ngồi, giống như lần trước, chưởng quỹ dùng bình phong vây họ lại, mấy thị vệ đứng bên ngoài bình phong, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.
Triệu Giai thấp giọng nói:
- Ngươi đoán xem là chuyện gì?
- Nếu ta đoán không sai, điện hạ muốn đi Giang Nam!
Triệu Giai cười ha ha:
- Chu Đào khó hiểu chết rồi, phụ hoàng liền tìm ta tới, trực tiếp để ta đi Giang Nam điều tra Chu Miễn!
- Hẳn không đơn giản chỉ là điều tra như vậy!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói.
Triệu Giai gật đầu, lại thấp giọng nói:
- Trên danh nghĩa là điều tra, trên thực tế là trực tiếp bắt cha con họ về kinh.
Nói đến đây, Triệu Giai thở dài:
- Chuyện này rất khó giải quyết, ta cần tìm một người giúp đỡ xuôi nam, thế nào, đi cùng ta chứ!
Triệu Giai mong đợi nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh gật đầu một cái:
- Điện hạ đã có lệnh, Diên Khánh đương nhiên nghĩa bất dung từ!
Triệu Giai vui mừng:
- Ngươi trở về thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi!
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, liền cười nói:
- Nếu như buổi chiều điện hạ có thời gian, có thể giúp ta một vấn đề nhỏ hay không?
- Ngươi nói đi, muốn ta giúp đỡ cái gì?
- Là như vậy, ta mở một tiệm nhỏ, rất cần một hậu trường làm chỗ dựa, hi vọng điện hạ có thể tới tiệm nhỏ của ta đứng một chút.
Lý Đại Khí có nằm mơ cũng chẳng ngờ hoàng tử lại quang lâm cửa hàng của gã, còn là Gia Vương điện hạ, điều này khiến Lý Đại Khí vui mừng không ngậm miệng được. Con trai gã quả thực có tiền đồ, lại kết giao bằng hữu với hoàng tộc.
Đây cũng không phải Lý Đại Khí nịnh nọt, mà là tâm tính của một người làm cha làm mẹ bình thường. Quan trọng hơn là, làm thương nhân, Lý Đại Khí biết Gia Vương điện hạ quang lâm Bảo Nghiên Trai có nghĩa Bảo Nghiên Trai có hậu trường, dù là tiệm son Trương Cổ Lão hay là tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia, hoặc tiệm son khác cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ với họ.
- Lý thiếu quân, ta làm sao cũng nghĩ không ra ngươi lại là ông chủ tiệm son Bảo Nghiên Trai!
Triệu Giai tham quan tiệm son xong, vui vẻ cười nói với Lý Diên Khánh:
- Bảo Nghiên Trai rất nổi tiếng, ngay cả ta cũng đều nghe nói, lại nói ta cũng cần mua mấy bình nước hoa về phủ.
- Điện hạ không cần mua, ta tặng cho ngài!
Lý Diên Khánh khẽ cười nói.
Triệu Giai nhướng mày:
- Khó mà được, ít nhất ta cần ba mươi bình, cũng chỉ có sáu mươi quan tiền, thanh danh của ta cũng không chỉ sáu mươi quan tiền.
- Vậy được rồi!
Lý Diên Khánh quay đầu nháy mắt với phụ thân, cười nói:
- Điện hạ muốn ba mươi bình nước hoa, chúng ta phá lệ một lần đi!
Bảo Nghiên Trai có quy định, mỗi vị khách lẻ nhiều nhất chỉ có thể mua hai bình nước hoa, nếu muốn mua nhiều hơn vậy ngồi xuống đàm phán, hai bên cần ký một bản hợp đồng.
Lý Đại Khí lập tức cười nói:
- Không có vấn đề, bây giờ ta chuẩn bị. Mặt khác, tiệm chúng ta có ba bình nước hoa cực phẩm, là bảo vật trấn điểm của tiệm ta, chúng ta tặng một bình cho Vương phi nương nương.
Mặt Triệu Giai đỏ lên, gã còn chưa lập Vương phi, chẳng qua gã vẫn biểu đạt lòng biết ơn. Lúc này, Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói:
- Cầm bảo vật trấn điếm của ta, dù sao cũng phải biểu thị một chút chứ!
Triệu Giai cười ha ha:
- Ngươi muốn ta biểu thị thế nào?
- Tiệm ta còn chưa có bảng hiệu, điện hạ viết cho ta tên tiệm đi!
Lý Đại Khí bị trò đùa của con trai khiến cho sợ hãi nhảy loạn trong lòng, bỗng nhiên nghe được câu này, lập tức phản ứng lại, cuống quít chạy vào tỏng buồn bày giấy mài mực.
Triệu Giai hiểu được ý của Lý Diên Khánh, muốn dùng chữ của gã làm hậu đài. Lúc này gã cần lung lạc Lý Diên Khánh, dứt khoát làm ân tới cùng. Gã trầm tư một lát nói:
- Ngươi đã cứu hoàng muội của ta một mạng, ta đã nói muốn báo đáp ngươi, biển hiệu này ta sẽ mời phụ hoàng viết.
Lý Đại Khí sợ tới ngây người, lại để Thiên tử đề biển hiệu cho gã, gã run rẩy nửa ngày run giọng nói:
- Việc này được sao?
Lý Diên Khánh cười ha ha nói:
- Dù sao là điện hạ nói ra, nếu xảy ra chuyện, đương nhiên cũng là điện hạ gánh chịu, chúng ta không cần để ý.
Triệu Giai cười cười chỉ hắn:
- Ngươi nha! Được tiện nghi còn khoe mẽ, nói đúng là tên tiểu thối ngươi!
Triệu Giai hẹn thời gian xuất phát và địa điểm tập trung vào ngày mai với Lý Diên Khánh, liền để thị vệ thanh toán tiền nước hoa rời đi. Lý Đại Khí tiễn Gia Vương đi xa, lúc này mới kéo Lý Diên Khánh trở về, kích động hỏi:
- Tại sao con lại quen biết Gia Vương điện hạ!
Lý Diên Khánh mập mờ nói:
- Hắn cũng đọc sách ở Thái Học, đương nhiên là quen biết.
Lúc này Lý Đại Khí mới chợt hiểu, gã thở dài một tiếng:
- Vẫn là Thái Học tốt! Ngọa hổ tàng long, quen biết một vị hoàng tộc cũng dễ dàng như thế.
- Cha và cửa hàng Trương Cổ Lão bên kia nói chuyện thế nào rồi?
Lý Diên Khánh kịp thời đổi chủ đề.
- Đã nói rồi!
Lý Đại Khí vội vàng nói:
- Họ có phương pháp phối chế của ba mươi loại son phấn, nhưng họ chỉ chịu lấy phương pháp phối chế của mười loại trao đổi với chúng ta, con cảm thấy điều kiện này thế nào?
Kỳ thực Lý Diên Khánh chỉ cần một loại là đủ rồi, hắn muốn biết mức độ phối trộn đầu trơn khiến cho làn da con người thoải mái dễ chịu, liền cười nói: