Chương 190: Một đêm nghịch chuyển
- Điện hạ không việc gì phải thương cảm loại người đó!
Triệu Giai thở dài:
- Không phải ta thương cảm bọn họ, chỉ là ta đã hứa với bọn họ…
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đúng là điện hạ đã hứa với bọn họ, nhưng Chu Miễn hết lần này tới lần khác sợ tội muốn tự sát, liệu điện hạ có biện pháp gì?
Triệu Giai hơi bất mãn trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh, người khiến ta phải áy náy vì đã trái lời hứa, còn không phải là Lý Diên Khánh ngươi sao?
Lúc này, y lại nhớ tới một chuyện, liền nói với Lý Diên Khánh:
- Hôm qua ta đã liên tục cân nhắc, và quyết định chấp nhận phương án thứ hai của ngươi, ta sẽ lập tức dâng thư lên phụ hoàng.
Phương án thứ hai của Lý Diên Khánh là Chu Miễn do kinh hãi vì mấy chục vạn dân chúng vây quanh đã sợ tội tự sát, về phần thủ lĩnh thị vệ Đường Thiên Trí, vì bảo vệ số của cải kia đã chiến đấu kịch liệt với loạn phỉ Phương Tịch, chẳng may chết dưới tay Phương Tịch…Đưa ra lý do Chu Miễn sợ tội tự sát, Triệu Giai biết hoàng thượng sẽ không trách cứ y.
- Điện hạ anh minh!
Lý Diên Khánh cười cười khen.
Triệu Giai lại thở dài một tiếng:
- Giết xong hai cha con Chu Miễn, thỏa mãn tâm nguyện của bách tính Tô Châu, ngày mai chúng ta có thể lên đường rồi.
- Điện hạ, Tống Giang và Phương Tịch đã bố trí thiên la địa võng ở phía trước, sao điện hạ còn muốn tự chui đầu vào lưới?
Triệu Giai ngạc nhiên:
- Vậy phải làm thế nào?
Lý Diên Khánh khẽ nói với y vài câu, Triệu Giai lắc đầu lia lịa:
- Thế này không ổn, còn không bằng trực tiếp lui về Gia Hưng!
- Điện hạ, đường lui về Gia Hưng cũng vô cùng nguy hiểm, cả Tô Châu chỉ có hơn ngàn hương binh, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn phỉ, chúng ta không có hổ phù, Vương Tử Võ cũng không dám đưa quân vượt biên giới, nếu như chờ lệnh điều binh của triều đình tới nói, e rằng Tống Giang và Phương Tịch đã trở thành chó cùng rứt giậu rồi! Điện hạ, ta đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, người chết vì tiền, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dừng tay, chỉ có thực hiện biện pháp cương quyết, mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý niệm cướp đoạt trong đầu bọn chúng.
- Ta nghĩ tình thế nguy cấp, hẳn là có thể tòng quyền điều binh!
Lý Diên Khánh thở ra:
- Nếu như có thể tòng quyền điều binh, vì sao thiên tử không dứt khoát giao hổ phù cho điện hạ? Lúc ta rời khỏi Biện Kinh, đã từng nói với điện hạ, chuyện liên quan tới quân đội, nếu có thể không làm, điện hạ cố gắng đừng nhúng tay vào, dùng biện pháp của ta, cũng không cần phải điều động quân đội, cớ sao điện hạ không làm?
Triệu Giai cúi đầu không nói, y biết Lý Diên Khánh nói đúng, tâm nghi kỵ của phụ hoàng cực nặng, bất kể mình có lý do gì, chỉ cần mình điều động quân đội, nhất định phụ hoàng không dễ bỏ qua, phụ hoàng không giao hổ phù cho mình, hiển nhiên là đề phòng mình, mình cần gì phải đụng chạm tới chuyện cấm kỵ này?
- Được rồi!
Trong lòng hết sức rối loạn, Triệu Giai vẫn đang lo lắng phải giải thích với hoàng đế như thế nào, không suy nghĩ kỹ liền đồng ý phương án của Lý Diên Khánh:
- Vậy tối nay lập tức động thủ, lát nữa Lý thiếu quân lại bàn bạc kỹ càng với Triệu tri châu một chút, để hắn bố trí một số nhân thủ.
…
Đêm dần khuya, hơn hai mươi vạn bách tính đã trở về nhà từ lâu, Phong Kiều và bến tàu lại yên tĩnh như trước. Đội tàu từ từ khởi động, Đới Tông đang ở trên bờ giám sát đội tàu, lập tức phát bồ câu đưa thư cho Tống Giang, để y kịp chuẩn bị kỹ việc chặn đường.
Nhưng ngoài dự liệu của Đới Tông, đội tàu không tiến về Vô Tích, sau khi chạy được ba dặm, đội tàu lại chạy vào hồ Sơn Đường. Hồ Sơn Đường là một hồ nước rộng mấy trăm mẫu, đặc điểm lớn nhất của nó là nước sâu, chỗ sâu nhất giữa hồ đạt hai trượng, mà nơi cạn nhất cũng hơn một trượng.
Đới Tông thầm kêu không ổn, y đã mơ hồ đoán được ý đồ của đối phương, lại vội vàng phái người đi thông báo cho Tống Giang biết tình hình có biến.
Hơn ngàn hương binh cùng mấy trăm nha dịch phong tỏa hai bên bờ hồ Sơn Đường, không cho dân chúng tới gần, đồng thời dùng quan thuyền ngăn chặn ở hai đầu hồ, không cho thuyền dân tiến vào.
Lúc này, một chiếc thuyền lớn lái vào giữa hồ bắt đầu nghiêng một bên chìm xuống, lợi ích lớn nhất của việc sử dụng biện pháp đánh đắm thuyền, đó là trong trường hợp nước đủ sâu, sau khi đội thuyền đã chìm, sẽ lật ngược dưới đáy hồ. Nếu muốn vớt những chiếc rương lớn lên, phải tốn rất nhiều công sức, huống hồ những chiếc rương lớn của Chu Miễn đều làm bằng sắt lá, dân thường muốn lén lút vớt lên một chút đồ vật để kiếm chác, cũng rất khó thực hiện.
Đây rõ ràng là một chiêu hết sức độc địa, trừ phi đại quân của Phương Tịch đánh chiếm Tô Châu, huy động mấy vạn sức dân đến nạo vét hồ Sơn Đường, bằng không, sẽ không có cách nào vớt được ba trăm tám mươi mấy chiếc rương sắt lớn kia.
Đương nhiên, trong tất cả các phương án, phương án đánh đắm thuyền còn xa mới có thể gọi là thượng sách, thậm chí là hạ sách, dù sao vẫn phải tốn một lượng nhân lực rất lớn mới có thể vớt những cái rương đó lên.
Thật ra, Lý Diên Khánh cũng đã nghĩ tới ít nhất là mấy biện pháp khác nhau.
Chẳng hạn như bọn hắn tuyên bố áp giải Chu Miễn đi Gia Hưng xử trảm, tin chắc sẽ có mấy vạn người sẽ chấp nhận sung vào đội hộ vệ của bọn hắn, hộ tống bọn hắn xuôi nam.
Lại ví dụ, nếu như bọn hắn có thể dỡ toàn bộ rương xuống, chờ vào trong thành bảo vệ, trừ khi mấy trăm người của Tống Giang đánh chiếm thành Cô Tô, bằng không cũng không thể đoạt được số rương đó.
Hoặc ví dụ như bọn hắn cho lái đoàn thuyền vào Thái Hồ rộng mênh mông, Tống Giang làm sao có thể tìm kiếm tung tích của bọn hắn?
Những phương án có thể gọi là trung sách này, Lý Diên Khánh không muốn thực hiện, hắn trăm phương ngàn kế thuyết phục Gia vương chấp nhận phương án đánh đắm thuyền, là vì hắn còn có suy nghĩ sâu xa hơn: vận chuyển những của cải này vào kinh, đều sẽ bị Triệu Cát tiêu xài hưởng lạc hết, nếu như giữ lại Tô Châu, Triệu Cát đã có số lượng lớn bất động sản của Chu Miễn làm cơ sở, có lẽ sẽ không vội sử dụng đám của cải này, sau này khi chiến sự khẩn trương, số của cải này sẽ phát huy tác dụng ở nới thật sự cần đến nó.
Đương nhiên, nếu như Triệu Cát không cầm lòng được, nhất định muốn vớt số của cải lên tiêu xài, vậy thì Lý Diên Khánh cũng không có cách nào, loại chuyện như thế này, hắn chỉ có thể nỗ lực làm hết sức mình.
Ngay sau khi năm mươi chiếc thuyền lớn bị đánh đắm, Lý Diên Khánh và Triệu Giai liền rời khỏi Tô Châu với sự hộ vệ của các thị vệ. Lý Diên Khánh suy đoán, nhất định Tống Giang sẽ đi dọc theo kênh đào chạy tới Tô Châu, hắn liền tương kế tựu kế, đi vòng qua đám Tống Giang, đi về phía huyện Thường Thục ở phía đông bắc, vượt Trường Giang, quanh co một vòng rồi trở lại Biện Kinh.
Tống Giang chạy về Tô Châu lúc hừng đông, y đứng trong bụi lau sậy, ở phía bắc hồ Sơn Đường, lặng người mà nhìn mặt hồ trống không, năm mươi chiếc thuyền lớn đã chìm dưới đáy hồ, việc này khiến Tống Giang cảm thấy rất hụt hẫng, đối với đám của cải này, lúc đầu bọn y hầu như nắm chắc trong tay, nhưng bây giờ đã xôi hỏng bỏng không, lại còn hao tốn nhiều thời gian và công sức.