Chương 197: Lễ vật thượng đẳng.
Một mặt y xem mặt mũi cháu trai, hai tháng này cháu trai giảm béo hiệu quả rõ rệt, nghe nói đều là phương án của Lý Diên Khánh, điều này khiến Trịnh Dần hơi cảm kích trong lòng, ít nhất Lý Diên Khánh là bằng hữu chân chính của cháu mình, không phải đám hồ bằng cẩu hữu cả ngày giật dây cháu trai ăn uốn cá cược chơi gái.
Trịnh Dần nghe nói Lý Diên Khánh là ông chủ nhỏ của Bảo Nghiên Trai, trong lòng hơi ngạc nhiên, cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra Bảo Nghiên Trai là người Tương Châu chúng ta làm ra, ta ở Tuyền Châu cũng nghe nói, mấy thương nhân Đại Thực kia mắng rất hung ác!
- Thế bá là chỉ nước hoa sao?
- Còn không phải sao! Nước Tường Vi Đại Thực bán rất tốt tại Đại Tống chúng ta, mấy thương nhân Đại Thực kia có thể kiếm bộn, nhưng nước hoa Bảo Nghiên Trai vừa ra, lập tức cướp đi một nửa thị trường của họ, các ngươi hẳn là làm lớn, đưa cửa hàng tới phương nam, để đám chó hoang kia một bình nước hoa cũng không bán được.
- Ta quả thực cũng muốn! Chỉ là danh tiếng của Bảo Nghiên Trai vừa mới có, tiền vốn có hạn, cho nên mở tiệm còn chưa theo kịp, từ từ sẽ đến. Năm nay chuẩn bị mở tiệm tại Tương Châu, Nam Kinh, Tây Kinh và Hàng Châu, Tuyền Châu thì nhanh nhất phải đến sang năm.
- Tới Tương Châu mở tiệm còn không bằng mở ở phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh bảo trùm toàn bộ hai đường Hà Bắc, Tương Châu chỉ có một phần phía tây Hà Bắc, hiệu quả kém xa.
- Có một đồng hương Thang Âm muốn mở.
Trịnh Dần à nhẹ một tiếng:
- Có thể tính toán đồng hương hẳn là mở tiệm tại phủ Đại Danh, nếu không, các ngươi còn phải mở nhà thứ hai ở Hà Bắc.
Lý Diên Khánh không khỏi thầm bội phục ánh mắt của Trịnh thế bá này, liền gật đầu:
- Đa tạ thế bá nhắc nhở, ta trở về viết phong thư, đề nghị mở cửa hàng tại phủ Đại Danh.
Lúc này, Trịnh Vinh Thái ở bên nói:
- Đại bá, Diên Khánh có chuyện xin đại bá giúp đỡ.
Trịnh Vinh Thái liền nói một lần suy nghĩ của Lý Diên Khánh, ánh mắt Trịnh Dần híp lại, người trẻ tuổi này rất lợi hại! Đầu óc linh hoạt như vậy, rất giỏi nắm cơ hội, chỉ là hơi trễ.
Y suy nghĩ một chút nói:
- Đại thọ bảy mươi của tổ phụ Thái nhi quả thực phải hoàn lễ cho tân khách, chẳng qua lễ của khách nữ ta đã dự định trầm hương, khách nam là văn phòng tứ bảo trong cửa hàng Trương Linh Lung, chỉ sợ hiện giờ đổi lại không kịp.
Trầm hương một hương quý báu nhất ở Biện Minh, một mảnh trầm hương bán được mười lạng bạc. Văn phòng tứ bảo của Trương Linh Lung cũng là mặt hàng đỉnh cấp Biện Kinh, một hộp hai mươi quan tiền, thủ bút lớn cuaur Trịnh gia, chỉ đáp lễ cho tân khách đã cần gần hai vạn quan tiền.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Khách không chê lễ nhiều mà! Không cần thay đổi, lại thêm lễ vật cho khách nữ là được.
Nói đến đây, hắn lấy một hộp quà Bảo Nghiên Trai đưa cho Trịnh Dần:
- Trước tiên mời thế bá nhìn qua.
Hộp quà của Bảo Nghiên Trai dùng gỗ trinh nam chế tạo, xuất từ cửa hàng thợ mộc Tào Ký nổi tiếng kinh thành, chế tác cực kỳ đẹp đẽ, bên ngoài dùng sơn thượng đẳng, màu đen bóng loáng, giữ nắp vẽ hoa mạ vàng, ở giữa dùng thể sấu kim khắc ba chữ vàng lóng lánh ‘Bảo Nghiên Trai’, nhưng không phải bút tích của Thiên tử.
Trong này phải rất chú ý, mặc dù thể sấu kim là Thiên tử sáng tạo, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể dùng, ít nhất phải được Thiên tử ngầm đồng ý. Trịnh Dần lập tức nhìn ra mánh khóe, chỉ vào tên tiệm hỏi:
- Đây chính là thể sấu kim, có thể dùng không?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Biển hiệu của hàng chúng ta là Thiên tử tự tay viết.
Trịnh Dần gật đầu không nói. Y mở hộp ra, bên trong dùng tơ lụa làm đệm, chia năm ô nhỏ, đây kỳ thực là chỉ là hộp son phấn, gần như mỗi nữ nhân đều có, nhưng chế tác xinh đẹp như vậy lại tương đối hiếm thấy. Bản thân chiếc hộp này đã trị giá một quan tiền, bên trong đặt chỉnh tề son phấn, nước hoa, mực thơm, phấn lót, bánh thơm, bút lông mày, gương của Bảo Nghiên Trai.
Lúc này, Trịnh Dần chợt phát hiện bên trong còn một hộp gỗ nhỏ, làm cũng hơi tinh xảo, trên đó viết hai chữ ‘ngọc phấn’, y tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là ngọc phấn, độc nhất thiên hạ.
‘Độc nhất thiên hạ? ’ Trịnh Dần khó hiểu trong lòng. Y mở cái hộp ra, bên trong là một miếng bạch ngạc tròn tròn, trắng tinh tỉ mỉ, khiến người ta vui vẻ.
Trịnh Dần ngây ra một chút nói:
- Đây không phải son thơm sao?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Nó không phải son thơm bình thường, thế bá dùng thử một chút là biết, cách dùng giống son thơm, bình thường có thể đặt trong hộp.
- Nhanh! Mau đỡ ta dậy.
Trong lòng Trịnh Dần tràn ngập tò mò, vội vàng để thị nữ hai bên đỡ y đi vào phòng rửa mặt. Lúc này, Trịnh Vinh Thái thấp giọng nói:
- Hộp son phấn này còn không, ta muốn cho mẹ ta một cái.
- Trong túi ở ngựa của ta còn một hộp, sau này sẽ tặng cho ngươi.
Một lát, chỉ thấy Trịnh Dần mặt mũi nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, cười to nói:
- Đồ tốt nha! Quả nhiên là độc nhất thiên hạ, ta lần đầu tiên dùng, hộp son phấn của các ngươi ta đặt trước năm trăm bộ, mỗi hộp nhất định phải có ngọc phấn.
Năm trăm bộ chính là năm ngàn quan tiền, Trịnh gia ra tay xa xỉ, khiến tiệm son kiếm bộn một khoản, chẳng qua Lý Diên Khánh lại hơi lo lắng, họ rốt cuộc có năm trăm miếng xà bông thơm hay không?
Mới rời khỏi Trịnh gia, Lý Diên Khánh liền thuê một cỗ xe bò chạy tới Tân Kiều, từ xa đã trông thấy phụ thân đang nói gì đó với mấy người trẻ tuổi ngay ở lối vào cửa hàng.
Lý Đại Khí trở về từ huyện Thang Âm hai ngày trước, gã mang theo tám thiếu nam thiếu nữ từ thôn Lý Văn, tuổi khoảng chừng hơn mười, bốn nam bốn nữ, một nửa trong đó là tộc nhân Lý thị, mặt khác còn có ba hộ nông dân chuyên trồng hoa có kinh nghiệm, đã đưa tới trang viên trước.
Tám thiếu niên thiếu nữ này Lý Đại Khí cần khởi đầu công xưởng son phấn. Son phấn, phấn lót, mực thơm các loại vật phẩm của Bảo Nghiên Trai trước đó đều mua bên ngoài, phẩm chất chỉ có thể coi là trung đẳng. Từ sau khi họ dùng nước hoa đổi được phương pháp phối chế son phấn trong tay Trương Cổ Lão, chất lượng son phấn mua bên ngoài đã không cách nào gánh chịu nhãn hiệu Bảo Nghiên Trai này, họ lại không thể tiết lộ phương pháp phối chế, chỉ có tự mình sản xuất.
Chính vì duyên cớ này, Lý Đại Khí rốt cuộc hạ quyết tâm mua trang viên Bách Hoa ngàn mẫu đất, lại mua một công xưởng son phấn ở ngoài thành, một công xưởng son phấn trung đẳng ít nhất phải hơn ba mươi người, mỗi loại đồ trang điểm đều cần người làm, giống như công xưởng của bản thân Trương Cổ Lão đã có hơn bốn mươi người.
Trong công xưởng son phấn Lý Đại Khí mua có hơn hai mươi người, nhưng số người còn chưa đủ, gã liền mang theo tám người trẻ tuổi từ thôn Lý văn, dùng giá cả sáu quan tiền mỗi tháng thuê họ. Lý Đại khí hứa hẹn với cha mẹ họ, một năm sau tiền công tăng tới mười quan tiền, phải biết làm tiểu nhị ở cửa hàng trấn Lộc Sơn, một tháng chỉ có thể kiếm được ba quan tiền.
Cho nên sau khi Lý Đại Khí đưa ra tiền công sáu quan tiền, cánh cửa nhà gã thiếu chút nữa bị đạp hỏng. Lý Đại khí chọn tám đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn đi tới kinh thành.
Đám trẻ này trước mắt đều ở ngoài thành, hôm nay Lý Đại Khí dẫn họ vào thành ăn cơm, thuận tiện đi dạo kinh thành một chút.
Tám đứa trẻ ăn mặc vẫn tương đối quê mùa, bé gái mặc quần áo vải thô, bé trai thì mặc áo đuôi ngắn đi giày vải, cùng sử dụng xà cạp vải trắng, đám trẻ con tương đối ngượng ngùng, theo sát Lý Đại Khí.
Lý Diên Khánh đi nhanh tới trước, hắn lập tức nhận ra mấy người, con trai nhỏ Thiết Tỏa và con gái Tiểu Thúy của Cố tam thẩm, hai người một trái một phải kéo cánh tay Thiết Trụ đại ca của họ.