Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 198: Đầu cơ kiếm lợi.

Chương 198: Đầu cơ kiếm lợi.
Lý Diên Khánh lại nhìn thấy Lý Ngọc, con gái Tộc trưởng Lý Chân, coi như là người có dáng dấp duyên dáng nhất trong số họ. Nàng và muội muội Thiết Trụ nắm tay, dường như Thiết Trụ có ý tứ với nàng, luôn vụng trộm nhìn nàng.
Còn có Lan Hoa cháu gái lớn của Chương Cửu thúc, Lý Tiểu Dưỡng con trai Lý Trọng nhi, còn có hai cháu trai và cháu gái của Lý Đông Đông, còn một người nữa là con trai của Trương Qua Tử.
Tám đứa trẻ nhận ra Lý Diên Khánh, vội vàng khom người hành lễ với hắn. Lý Diên Khánh là Giải Nguyên, địa vị cực kỳ cao quý ở thôn Lý Văn, ngay cả cha mẹ họ cũng phải cung kính hành lễ với Lý Diên Khánh, càng không cần nói tới họ.
Lý Diên Khánh có việc gấp, cười khoát tay với họ, lại vội vàng nói với phụ thân:
- Hiện giờ chúng ta có bao nhiêu ngọc phấn?
- Đại khái một trăm năm mươi miếng!
- Chỉ một trăm năm mươi miếng!
Lý Diên Khánh kêu lên nghẹn ngào.
- Không phải con nói không nên làm gấp, phải nhìn hiệu quả sao? Cho nên không có làm nhiều.
Lý Diên Khánh gấp đến độ giậm chân một cái:
- Lần này thì nguy rồi, món làm ăn năm ngàn quan tiền!
Ánh mắt Lý Đại Khí sáng lên:
- Mối làm ăn năm ngàn quan tiền nào?
Lý Diên Khánh nói cho phụ thân hôm nay Trịnh gia đặt trước hắn năm trăm bộ hộp gấm trang điểm. Lý Đại Khí cũng dậm chân đấm ngực, đây là cơ hội tốt cỡ nào, không chỉ mối làm ăn năm ngàn quan tiền, quan trọng hơn là danh tiếng Bảo Nghiên Trai tăng lên và nguồn tiêu thụ ngọc phấn hoàn toàn mở ra, thế nhưng hiện giờ họ lại không có càng.
- Hộp thì có, chỉ là ngọc phấn, không biết hiện giờ có làm kịp không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, ít nhất cần một tháng mới có thể hong khô, hôm sau đã là đại thọ bảy mươi, ngày mai phải giao hàng.
- Vậy thì làm sao bây giờ?
Lý Đại Khí cũng gấp.
Đúng lúc này, Thiết Trụ bên cạnh ấp úng nói:
- Tam thúc, số ngọc phấn mà ngài để ta vứt bỏ, ta vẫn còn giữ!
- Có chuyện gì vậy?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Lý Đại Khí thở dài nói:
- Tiểu tử thối này nhân dịp ta không ở kinh thành, một mình liều mạng quấy ngọc phấn, hắn lãng phí ba bình dầu cá lớn, ngọc phấn làm được đều hình thù kỳ quái, màu gì cũng có, hôm qua ta mắng hắn một chầu, bảo hắn ném đi.
Lý Diên Khánh tính toán trong lòng, ba bình dầu cá lớn ít nhất có thể làm ra hai ngàn miếng xà bông thơm, rất có thể kiếm đủ năm trăm khối, hắn vội hỏi:
- Đều hong khô chứ?
Thiết Trụ gãi đầu:
- Làm thì làm xong, chỉ là ngoại hình khó nhìn, có mấy cái làm giống như phân trâu.
- Điều này không sao, dùng bào chẻ thành hình dạng là được.
Lý Diên Khánh chỉ vào tám đứa trẻ:
- Vừa vặn có người, đêm nay mọi người vất vả một chút, kiếm đủ năm trăm miếng, cụ thể làm thế nào ta và Hỉ Thước sẽ dạy các ngươi.
Trong phòng, Thiết Trụ lấy một đống xà bông thơm từ trong mấy bao tải to, phần lớn là hình vuông, xem ra Thiết Trụ muốn làm khuôn mới không thành công, còn nhuộm màu cũng không đều, nửa đỏ nửa trắng, hoặc là nửa xanh nửa trắng, có thể thấy gã dùng hơi nhiều tảo xám, xà bông thơm làm ra hơi mờ.
Thứ này ở nhà máy xà phòng đời sau cũng thuộc về sản phẩm lỗi, chẳng qua có thể dùng dao mài chậm rãi sửa thành hình dạng cân đối, khuyết điểm duy nhất là kích thước khác nhau, chẳng qua đã tặng miễn phí cho khách, tin tưởng khách cũng không quá để ý những chi tiết này, quan trọng là bản thân xà bông thơm có cảm giác rất mạnh, điểm này cực kỳ quan trọng.
- Hỏng bét rồi, hộp phấn chứa ngọc chưa đủ!
Lý Đại Khí chợt phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
- Còn thiếu bao nhiêu?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Còn thiếu khoảng hai trăm.
- Phụ thân nhanh chóng đi tìm cửa hàng thợ mộc làm theo yêu cầu đi! Tăng gấp đôi tiền công, để họ chậm nhất trưa mai nhất định phải làm được, một cửa hàng thợ mộc không được thì tìm thêm mấy nhà.
- Được! Hiện giờ ta đi.
Lý Đại Khí mang theo hai người Thiết Trụ và Lý Diên Bưu vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh để Hỉ Thước dạy mọi người cắt gọt, tám đứa trẻ đều tương đối thông minh, tiếp nhận việc mới khá mạnh, họ nhanh chóng nắm giữ bí quyết, từng miếng xà phòng thơm qua tay họ mài đều, biến thành từng miếng ngọc xinh đẹp cân đối.

- Nếu như là ngọc thật, không biết đáng bao nhiêu tiền!
Lý Đại Khí cầm một miếng ngọc phấn nhuộm màu thất bại tới gần một ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ nhìn cẩn thận, đây là một miếng ngọc phấn nửa xanh nửa trắng cực kỳ giống một miếng ngọc Thanh Điền cực thầm, sáng long lanh, trơn bóng, khiến gã nhìn mà than thở.
Tin tức Trịnh gia bao Phàn Lâu chúc thọ truyền khắp Biện Kinh trong vài ngày ngắn ngủi, giống hệt như một viên đá dấy lên ngàn ngọn sóng, Trịnh gia lập tức trở thành trung tâm dư luận đầu đường cuối ngõ Biện Kinh, trở thành tiêu điểm chú ý của bách tính Biện Kinh.
Trịnh gia vốn khiêm tốn cũng không người biết đến tại kinh thành, lần này lại ra mặt phô trương, khiến vô số người Biện Kinh lần đầu biết đến sự tồn tại của gia tộc phú hào Trịnh gia, cũng biết hóa ra sau lưng Thái tử lại có một gia tộc tài lực cường đại đang ủng hộ.
Mặc dù ngày mai mới là thời gian Trịnh gia bao Phàn Lâu, bắt đầu từ giữa trưa, Phàn Lâu đã bắt đầu giăng đèn kết hoa…
Tổ phụ Trịnh Vinh Thái tên là Trịnh Minh, là một lão gia tử cực kỳ ôn hòa, vẫn hoàn toàn duy trì gen đặc biệt của gia tộc Trịnh gia, thân thể béo mập, đôi mắt đậu xanh nhỏ, chẳng qua lão còn có thêm một cái mũi hèm rượu to lớn
Một nhà năm huynh đệ, lão là trưởng tử, bị đồng tộc trong gia tộc coi thường, cũng không phải vì lão có một cái mũi hèm rượu đỏ bừng, ngoại hình hèn mọn, mà là lão có một tật xấu chưa từng nhắc tới với mọi người, nhưng mọi người lại đều biết: Sợ vợ.
Vợ trước của Trịnh Minh tạ thế hai mươi năm trước, lão lập tức cưới một quả phụ chừng bốn mươi tuổi, quả phụ này cũng không phải người bình thường, mà là ấu muội của Thái hậu
Cũng chính là vợ sau Hướng thị giật dây, Trịnh Minh liền nhận phụ thân của đương kim Trịnh Hoàng hậu làm huynh đệ đồng tộc, cháu gái của lão cũng được vào cung phụng dưỡng Thái tử, được phong làm Thứ phi.
Cũng bởi vì quan hệ với Hướng thị, Trịnh gia nhận được quyền kinh doanh hương liệu đặc biệt của quan phủ, bắt đầu buôn bán hương liệu. Hai mươi năm qua, Trịnh gia tích lũy được gia sản khổng lồ.
Mặc dù Trịnh Minh không có phong hào tước vị, nhưng thê tử Hướng thị của lão lại được phong làm phu nhân khi còn chồng trước, điều này dẫn tới địa vị của Hướng phu nhân tại Trịnh gia vô cùng cao lớn, người người đều sợ bà, nhất là Trịnh Minh càng sợ hãi vị phu nhân trẻ hơn lão mười tuổi này.
Vợ sau Hướng phu nhân của Trịnh Minh là một nữ nhân có dục vọng quản lý cực mạnh, không chỉ trong nhà, việc lớn việc nhỏ trong ngoài triều đình thậm chí láng giềng Biện Kinh bà cũng muốn biết, đương nhiên ngoại trừ chuyện quốc gia đại sự, vừa vặn thiên hạ thái bình, lại gặp thịnh thế, chuyện Hướng thị không biết cực kỳ ít.
Nhà chính của Trịnh gia nằm phía đông Ngự Nhai cách Chu Tước Môn không xa, chiếm diện tích khoảng sáu mươi mẫu, có hơn trăm tòa kiến trúc, vàng son lộng lẫy, cực kỳ khí phái.
Một dòng sông nhỏ được dẫn vào trong phủ, uống khúc cong cong, chờ đến lúc chảy tới dưới cửa Hướng phu nhân, lại thả chậm dòng chảy, mặc cho vị phu nhân bách sự thông quan sát kỹ một phen, mới nơm nớp lo sợ rời đi.
Lúc này cách thời điểm thọ tinh ra trận một khoảng thời gian, Hướng phu nhân lại không ở trong phòng trang điểm, bởi vì chúc thọ trượng phu hôm nay bà có một việc quên bàn giao, lúc này bà đang vịn nha hoàn vội vã chạy tới nơi này.
Trong phong sinh hoạt thường ngày, thọ tinh Trịnh Minh rõ ràng hơi căng thẳng, mặc dù lão là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng chỉ là nhân vật chính trên danh nghĩa, nhân vật chính của ngày hôm nay thực tế là Thái tử.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất