Chương 203: Trịnh thị thọ yến (5)
Loại thứ ba là võ tướng chuyên nghiệp, chức quan của họ không cao, nhưng nắm giữ binh quyền, lại chia ra làm hai loại là cấm quân và biên quân. Trực giác cho Lý Diên Khánh biết, nhóm người này là võ tướng chuyên nghiệp, Trịnh mập cũng từng nói với hắn, lần này không mời nhiều võ tướng, chỉ khoảng hai, ba mươi người.
Lý Diên Khánh bước nhanh tới trước, lúc này mới phát hiện có hai người đang so tài, một người tuổi chừng ba mươi mấy, cánh tay rất dài, bước chân mạnh mẽ, trông có vẻ rất nhanh nhẹn và tài giỏi, nhưng trán đã xuất hiện mồ hôi, hiển nhiên là đang ở thế hạ phong.
Lý Diên Khánh nhìn sang người thi đấu còn lại, người này tuổi tác cũng xấp xỉ, quần áo hoa lệ, nhưng hắn chợt phát hiện người này hói đầu, dung mạo không giống người Hán, phát hiện này khiến hắn hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, có người vỗ mạnh lên vai Lý Diên Khánh, hắn quay đầu lại, thì ra là Tào Thịnh, từ sau chuyến đi săn, Lý Diên Khánh không gặp y.
- Tào đại ca, đã lâu không gặp.
Lý Diên Khánh liền vội vàng thi lễ.
Tào Thịnh cười cười, nói:
- Hai ngày nay ta đang muốn tìm ngươi, có chuyện rất xin lỗi ngươi.
- Chuyện gì vậy?
- Thì liên quan tới chuyện báo danh tham gia giải thi đấu cung mã, năm nay thể thức báo danh không giống năm ngoái, nhất định phải báo danh ở nguyên quán. Nguyên quán của ngươi ở Tương Châu, chỉ có thể về Tương Châu báo danh, hoặc là báo danh trực tiếp ở trường Thái học, ta không giúp được ngươi rồi.
- Thôi bỏ đi, để ta đến trường Thái học xem thử một chút, đa tạ Tào đại ca.
Lúc này, bên cạnh có người khẽ thở dài một tiếng, hai người liền im lặng, không nói thêm nữa.
Người đàn ông cao gầy ném mũi tên cuối cùng ra, chỉ thấy mũi tên đồng bắn trúng mép cái bình đồng (bình đồng đựng tên), rồi chui vào miệng bình, những người bên cạnh đều đồng loạt thở phào, mọi người lại đưa mắt nhìn về phía người đầu hói.
Tào Thịnh hạ giọng nói:
- Người này tên là Tát Kim, là con của danh tướng Tát Thần của Tây Hạ, là tiễn thủ số một trong ngự vi nội lục ban trực (tức quân đội) Tây Hạ, tài nghệ cung mã rất cao siêu.
- Còn người cao gầy kia thì sao?
Giọng của Lý Diên Khánh cũng rất khẽ.
- Hắn tên là Vương Anh Kiệt, là thủ hạ của Chủng đại tướng quân, cũng nổi danh về tài nghệ cung mã, người nhiều tuổi đứng phía trước kia là Chủng kinh lược sứ.
Lý Diên Khánh theo ánh mắt của Tào Thịnh nhìn lại, chỉ thấy gần đó là một lão tướng tuổi chừng sáu mươi, làn da màu đồng cổ, mặt to ngang, mày rậm, đôi mắt cực kỳ sắc bén, chỉ là trong ánh mắt ông ta tràn ngập căm giận và bất đắc dĩ.
Vị lão tướng đó là Chủng Sư Đạo, giữ chức Kinh lược sứ ở Thiểm Tây. Ông ta bị các văn quan lạnh nhạt, liền dẫn theo mấy thủ hạ tới chơi ném tên giải buồn. Không ngờ sứ giả Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên bước ra thách đố tỉ thí, Chủng Sư Đạo liền vui vẻ đáp ứng. Chỉ có điều, Tiêu Ngạn Kiên dẫn theo danh thủ Tây Hạ Tát Kim, trước hết đánh bại đại tướng Hàn Ứng, ngay sau đó lại giằng co với đại tướng quân Vương Anh Kiệt.
Tất Kim đã tám lần ném, tám lần trúng, Vương Anh Kiệt cũng chín lần ném, bảy lần trúng, kế tiếp là lần ném thứ chín của Tát Kim, nếu như lần này gã ném trúng, thì chắc chắn gã giành thắng lợi rồi.
Giống như ném phi đao, Tát Kim cầm mũi tên hướng ngược về phía sau, rồi vung tay một cái, mũi tên liền rời khỏi tay.
Một tiếng “choang” giòn vang, mũi tên đồng đã cắm vào chiếc bình đồng.
Mọi người chung quanh kêu lên đầy tiếc nuối, cho dù hai mũi tên kế tiếp Vương Anh Kieetjh đều ném trúng, thì y vẫn thua. Vẻ mặt đầy xấu hổ, Vương Anh Kiệt khom người nói:
- Ty chức vô năng!
Tiêu Ngạn Kiên cười ha hả:
- Nếu như Chủng kinh lược nhận thua, vậy thì ta lập tức lấy thanh kiếm này.
Thanh kiếm mà Tiêu Ngạn Kiên là Tương Châu kiếm, xếp thứ hai trong số phần thưởng, Tát Kim rất vừa ý thanh kiếm này.
Chủng Sư Đạo lạnh lùng nói:
- Đã hẹn năm ván thắng ba, hiện giờ mới thắng hai ván, quốc sứ liền xem là mình giành chiến thắng sao?
- Ta không vội, nếu như Chủng kinh lược còn có người tài ba, bọn ta sẵn sàng hầu tiếp tới cùng!
Áo khoác của Chủng Sư Đạo rung lên:
- Ta đích thân tiếp ngươi!
Hai đại tướng thủ hạ sở trường về cung tiễn của mình đều đã bại, trừ bản thân ra, ông ta thật sự không tìm được người.
Đúng lúc này, giọng của một người tuổi trẻ chợt vang lên, hắn cười nói:
- Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, học sinh nguyện thay Chủng kinh lược xuất chiến!
Đám người cùng quay đầu nhìn lại, trông thấy một thanh niên bước tới. Hắn đội khăn sĩ tử, mặc áo choàng gấm xanh nhạt, tay cầm một chiếc quạt xếp, là cách ăn mặc điển hình của sĩ tử.
Người có mặt ở tiệc mừng thọ năm nay không phú thì quý, Chủng Sư Đạo không dám thất lễ, trầm giọng hỏi:
- Xin hỏi vị thiếu quân này là ai?
- Tại hạ là Lý Diên Khánh, người Tương Châu, học sinh ở thượng xá của trường Thái học!
Bốn phía mọi người đều xôn xao, hóa ra là một Thái học sinh, thật là buồn cười. Các tướng lĩnh không kìm chế được, nhao nhao trách mắng:- Người đọc sách đến xem náo nhiệt đấy à!
Trong lòng Chủng Sư Đạo cũng hết sức nghi hoặc, thuận miệng nói:
- Ta biết Thái học cũng có dạy môn bắn cung, nhưng loại này thì khác, không cần Lý thiếu quân ra mặt, Chủng Sư Đạo vô cùng cảm kích!
Lý Diên Khánh lại khẽ cười, nói:
- Chủng tướng quân đã mua Hùng Đầu cung, mấy tháng trước học sinh cũng mua Báo Đầu cung, hẳn là có thể giúp Chủng tướng quân một chút sức lực.
Ở đây chỉ có Lý Diên Khánh, Tào Thịnh và Chủng Sư Đạo hiểu hàm nghĩ của câu nói này, khuôn mặt Chủng Sư Đạo lập tức đổi sắc, nếu thiếu niên này có thể mua Báo Đầu cung về dùng, thì không phải hạng người tầm thường!
Ông ta trầm tư một lát, liền dứt khoát nói:
- Vậy kính nhờ Lý thiếu quân ra tay!
Đã có thể sử dụng Báo đầu cung, như vậy thuật bắn cung hoàn toàn không có vấn đề. Chủng Sư Đạo lui ra sau hai bước, các tướng không phục, nhao nhao muốn xin chỉ thị, lại bị ánh mắt sắc bén của Chủng Sư Đạo trấn áp, không ai dám nói tiếp nữa.
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm, chắp tay thi lễ với sứ giả Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên:
- Đương nhiên còn cần quốc sứ đồng ý mới được.
Tiêu Ngạn Kiên ở Tống triều nhiều năm, đương nhiên biết rất rõ Thái học là cái gì, cũng hiểu rõ Thái học sinh là như thế nào. Người thanh niên này, ngoại trừ da hơi đen hơn người đọc sách bình thường một chút, Tiêu Ngạn Kiên thực sự nhìn không ra chàng văn nhân trẻ tuổi này có bất kỳ dấu hiệu nào là biết võ nghệ. Có lẽ, khả năng văn xạ của hắn khá tốt, nhưng đây không phải là cuộc tranh tài tiêu khiển giữa học sinh với nhau, mà là cuộc so tài giữa hai quân đội, loại áp lực tâm lý mạnh mẽ này đủ để hạ gục một người đọc sách bình thường
Tiêu Ngạn Kiên lạnh lùng hừ một tiếng, đối phương đã muốn xấu mặt, vậy thì tùy bọn họ thôi. Y lập tức nói với Tát Kim:
- Đánh bại hắn, thanh kiếm kia sẽ là của ngươi.
Tát Kim mừng rỡ, ngạo mạn nhìn Lý Diên Khánh một chút, ý là để hắn ra tay trước. Lý Diên Khánh lại khoát tay nói:
- Quy củ của Đại Tống, mời khách ra tay trước
Tát Kim hừ một tiếng nặng nề, tuy gã đã ném liên tiếp hai lượt, nhưng văn xạ không giống võ xạ, không hao phí thể lực nhiều, ném trước hai lượt, ngược lại càng khiến cảm giác của gã thêm tốt, gã liền đưa tay lấy một mũi tên đồng.
Lúc này, hơn trăm nam nữ trẻ tuổi chơi gần đó đều cảm nhận được không khí quyết liệt bên này, bọn họ cũng nhao nhao xúm lại xem.
Trong đám người, Lý Cửu Chân yên lặng nhìn Lý Diên Khánh, mấy năm nay, mặc dù nàng đã có bằng hữu mới, nhưng vẫn chưa quên Lý Diên Khánh. Nàng đã xem hết quyển “Đại Thánh Trừ Yêu” của Lý Diên Khánh, từ nhân vật do Vương Quý và Thàng Hoài đóng vai, nang liền mơ hồ đoán ra, cậu bé Lộc Sơn rất có thể là Lý Diên Khánh.