Chương 32: Nhìn lén quả phụ
Ăn xong bữa tối, ánh chiều tà đã ngả về tây, bóng đêm mỏng manh nhẹ nhàng bao phủ lên đại địa, khắp nơi vang vọng một mảnh tiếng ếch kêu ầm ĩ, tạo nên một đêm tịch mịch.
"Tiểu Trệ, Tiểu Trệ, mau tới mau tới, có chuyện thú vị lắm." Từ ngoài cửa lớn nhà Chu truyền đến một tràng âm thanh của đám nhóc nghịch ngợm, ngay sau đó, hai đứa trẻ đẩy cửa xông vào, vừa đi vừa la hét om sòm.
"Ra ngoài chơi đi con, Hai Ngưu với Chó Mực đến tìm con kìa."
Mẫu thân Trần thị đang ở trong đông sương phòng, chỉ cần lắng nghe thôi cũng biết là ai tới.
Hai Ngưu chính là cái thằng nhóc đã cướp đồ ăn vặt của muội muội hắn, bị mẫu thân hắn dạy cho một trận rồi vẫn chứng nào tật nấy, đích thị là đồ chó đẻ. Còn Chó Mực thì người như tên, gầy gò đen kịt, cái mũi thính như chó, nhà ai làm món gì ngon là hắn ngửi thấy ngay, rồi lượn lờ trước cửa nhà người ta, đến khi nào người ta không chịu được phải cho hắn nếm thử một chút mới thôi.
Hai người này đều là bạn tốt từ nhỏ của Chu Bình An, ba đứa thường xuyên tụ tập nghịch ngợm cùng nhau.
Mặc dù Chu Bình An vô cùng không muốn chơi đùa cùng hai thằng nhóc còn thò lò mũi xanh này, nhưng vì để đóng tròn vai một đứa trẻ, hắn vẫn ra vẻ mừng rỡ, nhảy cẫng lên chạy ra ngoài.
"Nhớ về sớm đấy nhé!" Trần thị không yên tâm dặn dò theo sau.
"Vâng, con biết rồi ạ."
"Chúng cháu đi thím!"
Ba đứa nhóc nắm tay nhau, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà, Chu Bình An bị hai thằng bạn lôi kéo, chân nam đá chân chiêu chạy theo. Hắn hoàn toàn không biết hai thằng bạn nhỏ thần thần bí bí, mặt mày hớn hở này định kéo hắn đi đâu.
Hai đứa lôi Chu Bình An chạy một mạch, đến một khoảng sân vắng vẻ ở đầu thôn phía nam mới dừng lại, sau đó đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng, rồi kéo Chu Bình An nấp vào một góc tường ngồi xuống.
Hai đứa nhóc tì thần thần bí bí ghé đầu vào nhau, nhỏ giọng nói với Chu Bình An: "Chờ chút đừng có lên tiếng, cho mày xem cái này hay lắm, thích mắt cực!"
Sau đó, hai đứa nhóc ranh như kẻ trộm dẫn Chu Bình An đi vòng qua một bên chân tường khác, quen đường thuộc lối, chúng dời mấy khúc gỗ kê chân ngoài tường đến góc tường. Chu Bình An có chút mất hứng.
Chạy một quãng đường xa như vậy chỉ để dời mấy khúc gỗ kê chân thôi à? Thích mắt á? Mấy đứa nhóc này thì có cái gì hay ho chứ.
Hai thằng bạn nhỏ không hề hay biết Chu Bình An đang xìu xìu ỉu ỉu, chúng vẫn hăm hở lôi Chu Bình An trèo lên mấy khúc gỗ kê chân vừa mang đến, thập thò nhìn vào bên trong tường, đôi mắt nhỏ sáng rực lên đầy phấn khích.
Cái gì thế nhỉ? Mà hưng phấn dữ vậy?
Chu Bình An uể oải theo ánh mắt của hai thằng bạn nhìn vào trong, "Phốc," ta lạy hồn, cái này, cái này... đúng là định mệnh quá mà...
Chỉ thấy dưới gốc cây táo trong sân, một người thiếu phụ không mảnh vải che thân đang tắm rửa. Có lẽ vì chỗ này vắng vẻ nên thiếu phụ mới bạo gan tắm trần trong sân như vậy. Tuy rằng vóc dáng thiếu phụ không tệ, nhưng so với những "diễn viên" trong ổ cứng mấy trăm GB của hắn thì vẫn còn kém xa. Nhưng cái cảnh nàng ta xoa xát thân thể, bầu ngực phập phồng kia, quả thực là muốn lấy mạng người ta.
Trời chạng vạng tối, ánh trăng nhàn nhạt, càng khiến cảnh tượng này thêm phần mờ ảo, quyến rũ.
Nhưng mà, đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi mà nói, có phải là sớm quá không? Dù là trẻ con thời hiện đại, cũng không thể nào "thục" sớm đến thế chứ!
Phi lễ chớ nhìn, bản thân dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, không nên xem những cảnh tượng này. Chu Bình An dứt khoát nhắm mắt lại. Không phải hắn thanh cao gì cho cam, dù sao trong ổ cứng cũng có mấy trăm GB rồi, mà là vì hắn thấy độ tuổi này chưa phải là lúc để xem những thứ này. Để mươi năm nữa rồi tính, tam thê tứ thiếp, hồng tụ thêm hương gì đó, hắn cũng không phải là không muốn. Chỉ là thời cơ chưa tới thôi.
"Mau nhìn, mau nhìn kìa, cô ấy giỏi thật đấy, không mặc quần áo gì mà vẫn giấu được con thỏ con đi."
Hai Ngưu và Chó Mực nhìn thiếu phụ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Con thỏ con nào cơ?
"Lần trước bọn tao tìm mãi mà không biết cô ấy giấu con thỏ con ở đâu cả."
"Đúng đó, mày nhìn kìa, thỏ đang ăn củ cà rốt kìa, mày có tìm thấy thỏ không? Bọn tao chịu luôn, có phải là hay lắm không? Như đang làm ảo thuật ấy."
Thỏ ăn củ cà rốt?
Cái quái gì thế? Chu Bình An nhìn theo, lập tức ngớ người, không ngờ phụ nữ thời cổ đại cũng bạo dạn đến vậy.
Điều này khiến Chu Bình An nhớ đến một mẩu chuyện trên mạng: "Kinh dị quá! Ban công nhà đối diện có một chị hình như đang tự tử, cứ lấy một vật giống quả dưa chuột chọc vào người, mặt mũi thì dữ tợn. Sợ quá, em phải gọi 113 hay 114 hay 1080 cho phải?"
"Mày nhìn kìa, củ cà rốt biến mất rồi, lại lòi ra, mà vẫn không thấy thỏ đâu, trò này hay thật đấy."
Hai thằng nhóc hăm hở khoe công với Chu Bình An.
Ờ... hình như mình đã oan cho hai đứa nhóc này rồi, chúng nó chỉ nghĩ rằng thiếu phụ trong sân đang tập màn ảo thuật "biến thỏ", hay "biến củ cà rốt ra rồi biến mất" thôi.
Ừ nhỉ, đám nhóc tì này thì biết cái gì chứ.
Hai đứa nhóc xem say sưa, quên mất dưới chân là khúc gỗ kê chân, không để ý một chút, Hai Ngưu trượt chân, "phịch" một tiếng ngã lăn xuống đất.
Tiếng động này làm kinh động đến thiếu phụ đang "luyện tập" màn "củ cà rốt biến mất", nàng ta kêu lên một tiếng thất thanh, rồi vội vàng khoác quần áo vào, vừa la lớn vừa hô hoán bắt trộm.
Sân nhà thiếu phụ nói là vắng vẻ, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, nhà cửa xung quanh ít, nhưng dù sao cũng là trong thôn, không đến nỗi hẻo lánh. Tiếng thiếu phụ hô hoán bắt trộm làm náo động cả thôn.
"Phong chặt kéo hỏa, nhìn lén người ta làm ảo thuật là bị diệt khẩu đấy, chạy mau!" Hai thằng nhóc lôi Chu Bình An chạy bán sống bán chết, sợ bị thiếu phụ bắt được thì mất mạng.
Trong thôn đã nhốn nháo cả lên, mọi người người nào người nấy đều khoác vội quần áo, tay lăm lăm gậy gộc, xà beng chạy ra, hò nhau giúp đỡ bắt trộm. Thiếu phụ thì hô hoán bắt trộm, nhưng các thôn dân không ai ngờ rằng lũ "tặc tử" kia lại là ba thằng nhóc chân ngắn đang thừa cơ hỗn loạn chạy trốn. Nhờ vậy mà ba đứa thuận lợi chạy về đến nhà.
Lúc Chu Bình An chạy thở hồng hộc về đến nhà, Trần thị cũng đã biết chuyện nhà Triệu quả phụ trong thôn suýt bị trộm. Thấy Chu Bình An chạy về mặt mày tái mét, bà vội vàng kiểm tra khắp người con một lượt, sợ có tên trộm chó cùng dứt giậu nào đó làm con mình bị thương.
Ra là quả phụ, thảo nào dám "ảo thuật" ngay trong sân.
"Không có mà mẹ, con với Hai Ngưu với Chó Mực chơi đánh trận thôi, có thấy trộm cướp gì đâu." Chu Bình An lắc đầu, tỏ vẻ mình không gặp phải trộm cướp gì, để Trần thị yên tâm.
Nghe Chu Bình An giải thích, Trần thị cũng yên lòng, bà dặn dò con mấy hôm nay không được ra ngoài chơi nữa, đợi khi nào trong thôn bắt được trộm rồi hẵng hay.
Chu Bình An nghe vậy thì bĩu môi trong lòng, thôn dân mà bắt được trộm thì lạ đấy. Chẳng ai tin ba đứa nhóc con như hắn với Hai Ngưu, Chó Mực lại đi rình Triệu quả phụ tắm cả.
Nhưng mà, sau này mình sẽ không đi xem "ảo thuật" với bọn nó nữa.