Chương 18
Ánh Kiều cảm thấy miệng nhạt nhẽo vô vị, miễn cưỡng mới ăn hết bát cháo. Nàng nghĩ bụng, hôm nay lại nghỉ thêm một ngày, ngày mai sẽ đi làm như thường lệ, chứ cứ ăn cháo loãng thế này thì chịu không nổi mất. Nàng mím môi, đặt bát xuống, chờ Quý Văn Diệp lên tiếng.
Quý Văn Diệp ôn tồn hỏi: "Ngươi còn muốn ăn gì nữa không?"
"..." Tốt nhất là đừng đưa ra yêu cầu gì, chẳng ai thích người lắm việc, nhất là nô bộc. Ánh Kiều cân nhắc thiệt hơn, đành nói trái lương tâm: "Không muốn ăn gì cả, bệnh của ta đã đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể đi làm như thường lệ."
Quý Văn Diệp cười: "Ta đến thăm ngươi, đâu phải vì ngươi làm việc chăm chỉ. Đừng nói nữa, ngủ thêm một giấc đi."
Ánh Kiều chỉ mong hắn rời đi cho khuất mắt, thấy hắn định đi thật, nàng giả bộ ngoan ngoãn gật đầu. Quý Văn Diệp lại vỗ vai nàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần tiễn, rồi quay người bước đi. Ánh Kiều vội vàng ghé mắt ra cửa sổ nhìn trộm, xác định hắn đã đi khuất, mới nhào lên giường.
Buổi tối nàng lại phải uống cháo, Ánh Kiều căm ghét món ăn này đến tận xương tủy, thực sự không muốn ăn chút nào. Vì thế, ngày hôm sau, dù vẫn còn hơi sụt sịt, nàng vẫn ăn uống như ngày thường. Bất quá, các triệu chứng khác vẫn còn, nói chuyện nghẹt mũi, cổ họng cũng đau rát, vì vậy nàng tranh thủ thời gian "huấn luyện", bịt miệng lại, cố gắng không nói gì thì hơn.
Mưa nhỏ tạnh, thời tiết quang đãng hơn, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất. Ánh Kiều cảm thấy phơi nắng nhiều có lợi cho sức khỏe, nên buổi chiều, lúc nghỉ ngơi, nàng bèn chuyển chiếc ghế đẩu ra dưới mái hiên tắm nắng.
Đại Lam và Hải Đường đều lớn tuổi hơn Ánh Kiều, đối xử với nàng như em gái. Thấy nàng lim dim mắt phơi nắng, hai người che miệng cười: "Nhìn ngươi kìa, chẳng khác gì con mèo lười." Vừa hay bên chân Ánh Kiều có một con mèo đang nằm: "Thảo nào nó lại nằm sấp trước mặt ngươi."
"..." Ánh Kiều im lặng, nhìn chằm chằm con mèo tam thể bên chân, thấy nó béo tròn như một quả bóng, bụng phệ, chân ngắn tũn, nàng nghĩ bụng, mình có điểm nào giống nó cơ chứ? Nàng đưa tay sờ lên trán mèo, nó rất dịu dàng ngoan ngoãn, chủ động cọ đầu vào tay nàng, khiến người ta yêu thích vô cùng.
"Nó vốn được nhà bếp nuôi để bắt chuột, kết quả chẳng bắt được con chuột nào, ngược lại còn được đầu bếp cho ăn no bụng, béo ú thành Phì Miêu."
Ánh Kiều vuốt ve thân mèo, thở dài: "Công việc của ngươi coi như không tệ, có ăn có uống..."
"Ngươi mà ham, hồi trước bảo ngươi xuống bếp nhóm lửa thì ngươi có chịu đi đâu?"
Đột nhiên phía sau lưng truyền đến giọng nói của Quý Văn Diệp, khiến bàn tay đang vuốt ve lưng mèo của Ánh Kiều khựng lại giữa không trung. Nàng vội vàng cùng Đại Lam và Hải Đường đứng dậy, khép nép cung kính nói: "Thiếu gia."
Quý Văn Diệp cau mày nói: "Ta gọi người nửa ngày trời, chẳng thấy ai đâu, hóa ra trốn ở đây nói chuyện phiếm."
Chính ngài bảo lúc ngài ngủ thì không ai được bén mảng đến gần, còn trách ai không hầu hạ? Lúc này, con mèo đứng lên cọ cọ vào chân Ánh Kiều, rồi ngáp một cái, lạch bạch dùng thân hình béo tròn bước về phía nhà bếp.
Quý Văn Diệp ngoắc tay về phía nàng: "Vân Ánh Kiều, lại đây." Nói xong, hắn quay người đi trước. Nếu không phải hắn điểm tên chỉ mặt, Ánh Kiều suýt nữa thì tưởng rằng tư thế ấy là để gọi con Phì Miêu kia. Nàng bước nhanh mấy bước, đi theo hắn vào phòng.
Hắn trở lại phòng, lại xỏ giày lên giường, ném chiếc quạt lông trên đầu giường cho nàng: "Nóng quá, không ngủ được, ngươi quạt cho ta." Nói xong, hắn nhắm mắt lại.
Ánh Kiều cầm lấy quạt, vừa phe phẩy vừa dè dặt nói: "Nếu ngài thấy nóng, nô tỳ đi hầm băng lấy chút băng đến..."
"Nếu ta muốn dùng băng thì còn cần ngươi nhắc nhở sao?!" Hắn nhắm mắt nói.
Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, Ánh Kiều bèn lén lút làm mặt quỷ với hắn, nhưng tay vẫn không dám thất lễ, nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Mấy ngày trước, Quý Văn Diệp nghỉ ngơi thì không cần ai hầu hạ. Nhưng bây giờ hắn lại muốn nàng quạt, nàng thầm nghĩ, đây chẳng phải là điềm tốt lành gì, nhỡ đâu vài ngày nữa, hắn cả ngày lẫn đêm đều cần người hầu hạ thì nàng khổ.
Nghĩ đến đây, Ánh Kiều không khỏi ủ rũ mặt mày, bĩu môi nhìn chủ nhân đang nằm trên giường, còn hắn thì thư thái ngủ, cổ tay nàng thì càng lúc càng mỏi. Nàng phát hiện ra, Quý Văn Diệp lúc ngủ, không để lộ bộ mặt lạnh lùng vô cảm kia, trông dễ coi hơn một chút.
Hắn và cha nàng đều là mỹ nam tử, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực. Nếu như người đang ngủ trước mắt là cha nàng, chắc chắn sẽ không để nàng quạt hầu hạ ông, mà sẽ làm ngược lại, chính ông sẽ là người quạt cho nàng.
Cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân, Ánh Kiều lẳng lặng ngâm nga trong lòng, "Trên đời chỉ có cha là tốt nhất, con không cha như cỏ dại." Còn đang mải cải biên lời bài hát thì nàng nghe thấy tiếng động khe khẽ ngoài cửa, Đại Lam vén rèm lên, vẫy tay gọi nàng.
Nàng bèn lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa, khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Ngươi mau bẩm với gia, Lỗ công công đến."
Lỗ công công là dưỡng phụ của Tứ thiếu gia, không thể xem thường. Ánh Kiều buông rèm xuống, đang định quay người vào gọi Quý Văn Diệp thì thấy hắn đã ngồi dậy.
"Ngài tỉnh rồi ạ?" Nàng đi tới xỏ giày cho hắn.
"Thực ra ta có ngủ đâu. Tại ngươi cả đấy, quạt thì cứ gọi là quạt mà cũng không ra gì." Hắn đưa tay búng trán nàng một cái.
"..." Ánh Kiều xoa xoa trán: "Lỗ công công đến..."
Quý Văn Diệp nhíu mày, việc Lỗ công công đến quá bất ngờ, hắn có chút không biết phải làm sao. Một lúc sau hắn mới nói: "Ngươi đi nói với Đại Lam, mời người vào phòng khách. Ngươi ra tiếp đãi trước, ta sẽ đến ngay."
"... Vâng." Ánh Kiều nhanh chóng ra khỏi phòng, nói lại lời thiếu gia cho Đại Lam, sau đó chuẩn bị trà bưng ra phòng khách. Rất nhanh, nàng thấy Đại Lam dẫn một lão giả mập lùn, mặt mày ủ rũ đi vào. Lão giả không có râu, da dẻ hồng hào, trông có phần giống một bà lão hiền từ.
"Ngày gì mà nóng nực thế này... nóng chết chúng ta mất..." Lão giả tự mình phe phẩy quạt, phía sau còn có một tiểu đồng tuấn tú cũng quạt cho ông, nhưng ông vẫn toát mồ hôi đầm đìa, vừa ngồi xuống đã không ngừng lau mồ hôi.
Ánh Kiều nói: "Công công ngồi nghỉ trước đi ạ, nô tỳ sẽ sai người mang đá lạnh đến ngay."
Lỗ công công kéo kéo cổ áo: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, trong phòng này nóng như lò bánh bao ấy." Ông nói với vẻ mặt bóng nhẫy.
Ánh Kiều sợ vị béo công công này bị nóng chết, vội vàng sai tiểu nha hoàn xuống hầm lấy đá, chưa đợi đá được mang đến thì Quý Văn Diệp đã bước vào, bảo tất cả nha hoàn và tiểu đồng ra ngoài, chỉ để lại hắn và Lỗ công công đóng cửa nói chuyện riêng.
Khoảng một khắc sau, nha hoàn khiêng đá lạnh đến, Ánh Kiều gõ cửa nói: "Gia, đá đến rồi ạ." Được cho phép, Ánh Kiều bảo người khiêng đá vào, và lúc này, nàng nghe thấy Lỗ công công thở dài: "Hắn phản bội ngươi, ngươi giết hắn là lẽ đương nhiên, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà canh cánh trong lòng. Ngươi là cánh tay đắc lực của ta..."
Ánh Kiều không dám nghe thêm, lập tức lui ra ngoài. Lỗ công công đến khuyên con nuôi quay về phục chức sao? Có lẽ hắn cũng đang dao động, nếu không thì đã chẳng gặp Lỗ công công. Nếu Quý Văn Diệp lại đầu quân về phe dưỡng phụ, cũng không thể trách hắn, ai bảo mấy hôm trước hắn vừa cãi nhau một trận nảy lửa với cha đẻ, chắc là nhận ra cha ruột không đáng tin cậy.
Nàng hy vọng Quý Văn Diệp sẽ phục chức, lý do rất đơn giản, hắn có việc làm, ban ngày không ở nhà thì nàng làm nha hoàn mới được rảnh rang hơn.
Hai người nói chuyện khoảng nửa canh giờ, Lỗ công công lau mồ hôi rời đi. Ánh Kiều đẩy cửa bước vào, thấy Quý Văn Diệp sắc mặt ngưng trọng, nàng bèn lặng lẽ dọn dẹp chén trà.
"... Thật trớ trêu, rõ ràng ta đã nói là muốn bớt gây nghiệp chướng..." Hắn cười giễu cợt, nghe như đang lẩm bẩm một mình, nhưng mắt lại nhìn Ánh Kiều.
Nàng đâu dám tùy tiện đánh giá lựa chọn của hắn, bớt gây nghiệp chướng cũng được, đi gây nghiệp chướng cũng được, đằng sau còn có quá nhiều nguyên nhân mà nàng không biết. Hắn chắc hẳn cảm thấy làm con nuôi cho thái giám, làm chó săn cho chúng thì thật mất mặt, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với Lỗ công công, cũng từ đó mà bị điều khỏi Cẩm Y Vệ. Bất quá, nhìn thái độ của Hầu gia và Lỗ công công, có lẽ hắn sẽ lại gia nhập tập đoàn Yêm Đảng thôi.
Ánh Kiều lặng lẽ thu dọn xong bàn, lui ra ngoài. Còn Quý Văn Diệp thì cứ im lặng suy nghĩ, đến bữa tối cũng không ăn, một mình ngồi suốt đêm.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ánh Kiều đến hầu hạ trong phòng Quý Văn Diệp, vừa bước vào phòng ngủ, nàng thấy hắn đang mặc một bộ phi ngư phục đỏ chót, thắt đai lưng rộng, dáng người thẳng tắp đứng trước gương lớn. Bộ phi ngư phục được may thêu vô cùng tinh xảo, hình dạng những con cá chuồn quấn quanh trước ngực trông hệt như rồng, vô cùng uy nghiêm, toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, tư thế hiên ngang của Quý Văn Diệp.
"Ngươi đến rồi à, đưa mũ ô sa trên bàn cho ta."
Ánh Kiều cầm chiếc mũ ô sa không cánh trên bàn đưa cho hắn: "Ngài muốn đi ứng trực sao ạ?" Tuyệt vời, hắn lại đi làm rồi! Thế là ban ngày nàng có thể được thanh nhàn.
Hắn liếc nhìn nàng một cái: "Chỉ là lấy quần áo ra mặc thử thôi, làm sao? Tưởng ta đi làm thì ngươi được rảnh rang à?"
"Đâu có ạ!" Nàng lắc đầu.
Quý Văn Diệp đội mũ lên, ngắm nghía mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng. Lúc này, hắn chợt phát hiện Vân Ánh Kiều đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt sáng long lanh, vẻ mặt si mê.
"Có gì đáng xem?" Hắn cau mày hỏi.
"Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân", câu nói này quả không sai, nàng thấy Quý Văn Diệp mặc bộ này đẹp không tả nổi, nên cười tít mắt gật đầu: "Dạ, ngài mặc bộ này đẹp lắm ạ!"
"..." Hắn bỗng nảy ra một ý, quay người nói với nàng: "Ta mặc phi ngư phục vào, là muốn tìm lại cảm giác khi còn làm Cẩm Y Vệ. Nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."
"Ừm... đúng rồi, thiếu Tú Xuân đao! Ngài không có đeo Tú Xuân đao." Nàng nói.
"Không phải, không phải tại đao." Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nheo mắt nói: "Vân Ánh Kiều, ngươi đứng im đấy, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Nàng lập tức ngoan ngoãn đứng im. Quý Văn Diệp đứng trước mặt nàng, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, rồi theo cánh tay vuốt xuống, eo, hông, cuối cùng là đầu gối, chỗ nào cũng vỗ mấy lần.
"Ngươi không giấu đồ gì." Hắn thản nhiên nói: "Ừm, lục soát người ngươi một lượt, ta dường như tìm lại được chút cảm giác khi còn làm Cẩm Y Vệ."
"..." Cứ thấy sai sai ở chỗ nào ấy.
Hắn ngừng cười, cố ý lạnh lùng hỏi: "Sao?"
"... Dạ không có gì."
Quý Văn Diệp quay người lại sửa sang y phục trước gương, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi nhớ giặt ủi bộ này cho cẩn thận, đầu tháng sau ta phải mặc nó khi trở về nha môn điểm danh."
Bây giờ đã là cuối tháng, mấy ngày nữa hắn sẽ phải đi làm lại. Ánh Kiều mừng thầm trong bụng.
Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi đừng vội mừng, sau này nếu ta phải đi làm ở nơi khác, nhất định sẽ mang ngươi theo, bắt ngươi làm bù lại hết những ngày lười biếng."
Ánh Kiều chỉ muốn khóc ròng, chẳng cười nổi.
Hắn thấy nàng như vậy thì buồn cười, khóe miệng nở một nụ cười tươi...