Hàn Nữ Hỉ Gả

Chương 04:

Chương 04:
Việc cứu cha không nên chậm trễ, Ánh Kiều một mạch chạy vội về Vĩnh Xương hầu phủ.
Nàng ra vào, đi bằng cửa nách trong phủ, hối lộ người gác cửa, thêm lời ngọt, sai vặt đối với nàng ra vào nhiều lần cũng quen, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
"Ấy, cha ngươi đâu? Sao không thấy Vân tú tài?" Sai vặt nhân lúc rảnh rỗi, cười hỏi Ánh Kiều.
Ánh Kiều không kịp trả lời, thuận miệng nói: "Còn chưa trở lại." Liền vội vã hướng vào trong phủ đi, thấy trời sắp tối rồi, đợi đến khi trời tối hẳn, các viện khóa cửa, liền không thể tùy tiện đi lại, cho nên nàng nhất định phải tranh thủ trước khi các chủ tử nghỉ ngơi, liên lạc với Tứ thiếu gia, người có thể giúp nàng.
Nói thì dễ. Với thân phận của nàng, muốn gặp được chủ tử, còn khó hơn cả Huyện lệnh thất phẩm gặp Hoàng đế. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ người đưa lời lên. Người trong phủ, trừ Hứa ma ma ra, nàng cũng không quen ai. Nàng một hơi chạy đến chỗ Hứa ma ma, vội vàng rối rít đem sự tình kể ra.
Kết quả, Hứa ma ma nghe xong thì hai mắt tối sầm, còn hoảng hốt hơn nàng: "A? Cha ngươi bị người ta bắt đi rồi? Vậy phải mau nghĩ cách cứu người thôi!"
"Ta nghe người ta nói Tứ thiếu gia trong phủ có cách, Hứa ma ma, ngài có biết nha hoàn bên cạnh Tứ thiếu gia không?" Ánh Kiều nói: "Chỉ cần có thể gặp được người có thể giúp đỡ, ta quỳ xuống dập đầu, thế nào cũng được." Nói rồi định quỳ xuống trước mặt Hứa ma ma.
"Mau đừng quỳ." Hứa ma ma đỡ lấy Ánh Kiều: "Ngươi quỳ cho ta cũng vô dụng. Tứ thiếu gia ít qua lại với bên này, đừng nói Tứ thiếu gia, ngay cả sai vặt, nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn, ta còn chẳng biết ai."
Ánh Kiều như bị ai đánh cho một gậy vào đầu: "Vậy ngài cho ta biết, viện của Tứ thiếu gia khi nào thì mở cửa?" Cầu người không bằng cầu mình, nếu thật sự không được, chỉ có thể chặn kiệu mà thôi.
"Ngươi đừng có ý định chặn kiệu đấy nhé, tuyệt đối đừng làm vậy." Hứa ma ma sắc mặt ngưng trọng nói: "Tứ thiếu gia là Trấn Phủ sứ của Nam Trấn Phủ ty Cẩm Y vệ, ngươi chặn kiệu của hắn, đến ngươi cũng bị bắt vào đấy!"
Thì ra Tứ thiếu gia là người trong Cẩm Y Vệ. Biết được điều này, nàng càng thêm kiên định muốn tìm người này cầu cứu. Ánh Kiều nói: "Cha ta thân thể yếu ớt, căn bản không chịu nổi tra tấn, ta chậm trễ một khắc đồng hồ, cha ta có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ma ma, ngài xin thương xót, có thể nghĩ giúp ta một chút biện pháp, cứu cha ta ra, ta sẽ giặt quần áo, lau chùi cho ngài."
Hứa ma ma chợt nhớ ra cái gì, giật mình nói: "Ngươi mau im miệng đi, bây giờ ra trông ở cửa chính Đông Uyển, biết đâu ngươi may mắn, có thể gặp được Tứ thiếu gia hồi phủ. Nhanh đi đi, nhanh đi đi."
Ánh Kiều phát hiện mình suýt nữa bỏ lỡ cơ hội này, sắc mặt trắng bệch vỗ trán một cái: "Đúng a, sao ta lại quên mất, còn đợi đến sáng mai làm gì." Nói xong, co cẳng chạy đi.
Người sai vặt canh cửa vừa định khóa cửa, liền thấy Vân Ánh Kiều vội vàng chạy tới, xông ra ngoài.
"Chậm đã! Trời tối rồi, khóa cửa, ngươi muốn đi đâu?" Sai vặt cưỡng ép giữ chặt nàng: "Không được ra ngoài."
"Ta đi tìm cha ta, ngài đừng cản ta —— "
"Khóa cửa rồi thì không được mở nữa, trời tối rồi, một mình ngươi chạy ra ngoài, gặp phải người xấu thì sao!" Sai vặt nhất quyết không cho nàng ra ngoài: "Cha ngươi là người sống sờ sờ, ban đêm không về thì đi tìm quán trọ ngủ, ngươi ra ngoài đụng phải kẻ xấu, bị lừa bán, ngươi sẽ hối hận đấy."
Nửa người Ánh Kiều đã ở ngoài cửa: "Ta muốn đi gặp Tứ thiếu gia —— "
Sai vặt sững sờ: "Hả?"
"Đây không phải Vân cô nương sao, đang tìm ngươi đây, nghe nói cha ngươi gặp chuyện không may, ngươi muốn đi đâu?"
Ánh Kiều khẽ giật mình, quay người thấy Phương Nhi đang phiêu nhiên đi tới, nàng ta tỏ vẻ có chút giật mình.
Sao nàng ta lại biết chuyện của cha mình? Ánh Kiều rụt người lại: "Ngươi biết cha ta xảy ra chuyện? Sao ngươi biết?"
Phương Nhi lập tức lộ ra vẻ Ta biết hết cả rồi, mỉm cười nói: "Đừng tự mình làm bậy, mau theo ta đi, có người sẽ giúp ngươi." Nói rồi, vẫy tay gọi Ánh Kiều: "Mau theo ta đi."
Nghe nói có thể giúp cứu cha, Ánh Kiều không tự chủ được đi theo Phương Nhi, sai vặt tranh thủ thời gian khóa cửa.
"Phương Nhi tỷ tỷ, ngươi biết cha ta bị Cẩm Y Vệ bắt đi?" Tin tức thật là nhanh nhạy, Ánh Kiều lo lắng nói: "Ngươi có cách cứu người sao?"
Phương Nhi tặc lưỡi một tiếng: "Muốn nhờ ta? Vậy mà cũng chịu gọi một tiếng Phương Nhi tỷ tỷ, người hôm qua lườm nguýt ta là ngươi chứ ai?" Mắng xong, bỗng thay đổi vẻ mặt tươi cười thân thiện: "Ta là một nha đầu, làm sao cứu được cha ngươi, nhưng chủ tử của ta thì có thể đấy. Tam thiếu gia nghe chuyện của cha ngươi, lo lắng lắm, bảo ngươi qua đó thương lượng đấy, mau theo ta đi."
". . ." Ánh Kiều trong lòng thầm mắng, đồ khốn kiếp, biết ngay là trên trời sẽ không tự dưng rơi xuống bánh, đây chẳng phải là thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của sao.
Phương Nhi thấy Ánh Kiều lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói bóng gió khuyên nhủ: "Muội tử à, ngươi còn muốn thế nào nữa, bao nhiêu người mà Tam thiếu gia để ý đến ngươi, đó là phúc của ngươi đấy, làm thiếp không tốt sao? Nếu ngươi sớm đồng ý, cha ngươi đã không phải bày quầy bán hàng rồi bị người của Cẩm Y Vệ bắt đi rồi."
Không ngờ chuyện này còn là lỗi của nàng? ! Ánh Kiều bực bội không nói gì.
Phương Nhi liền cười nói: "Thật là hiếm thấy người cứng đầu như ngươi đấy, trong lòng còn không phục nữa chứ gì, người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, kỳ thật ngươi thật là may mắn đấy, bao nhiêu người muốn đi con đường này, còn tìm không ra cách đấy."
Ý là chính ngươi đấy hả. Ánh Kiều không lên tiếng, quyết định tùy cơ ứng biến.
Phương Nhi lần này dẫn nàng đến một gian phòng ngủ, hiển nhiên là nơi Tam thiếu gia thường nghỉ ngơi, vừa vào nhà đã thấy hắn ngồi trên giường uống rượu, trên giường bày biện mấy món đồ nhắm, cùng một bầu rượu. Tâm tình của hắn không tệ, liếc nhìn Ánh Kiều nói: "Ngươi ăn chưa?"
"Bẩm gia, cha ta bị Cẩm Y Vệ bắt đi rồi, ta không có tâm trí nào mà ăn cả."
Quý Văn Dục nhíu mày, rồi lạnh lùng nói: "Hầu phủ ta tốt bụng thu lưu ngươi cùng cha ngươi, vậy mà các ngươi lại dám lén lút trêu chọc Cẩm Y Vệ, các ngươi đáng tội gì?"
Hù dọa ai chứ! Cha con bọn họ trêu chọc Cẩm Y Vệ, thì đã có người của Cẩm Y Vệ muốn mạng bọn họ, Hầu phủ không phải nha môn, cũng không phải Cẩm Y Vệ, không có tư cách trị tội bọn họ. Ánh Kiều nhỏ giọng nói: ". . . Gia, chúng ta sai rồi, bây giờ nói ngàn vạn lời cũng không đủ bù đắp, xin ngài xử phạt ạ. . ."
Nàng biết rõ, lúc này, Quý Văn Dục sẽ không lãng phí thời gian vào những lời chỉ trích vô nghĩa.
Quả nhiên, Quý Văn Dục thấy Ánh Kiều thái độ dịu xuống, nhấp một ngụm rượu nhỏ: "Ta thương ngươi sốt ruột muốn cứu cha, tạm thời không so đo với ngươi chuyện này. Cha ngươi ấy à, có thể cứu, mà lại cứu hắn cũng không khó. Bởi vì Tứ thiếu gia trong phủ ta chính là người quản chuyện này, hắn chỉ cần nói một câu, ngày mai người liền có thể ngoan ngoãn thả về."
"Xin ngài, cho ta gặp một lần Tứ thiếu gia, ta muốn tận mặt cầu xin hắn!" Ánh Kiều gần như khóc lóc cầu xin.
"Ngươi tận mặt cầu xin hắn? Nực cười, hắn biết ngươi là ai sao?" Quý Văn Dục khinh miệt nói: "Cũng không nhìn lại xem ngươi là ai, trừ ta khoan hậu nhân từ ra, chủ tử nào trong phủ này chịu gặp ngươi?"
Một câu nói dìm Ánh Kiều xuống bùn đen. Nàng cúi đầu, lặng lẽ chờ Tam thiếu gia có động thái tiếp theo.
Quý Văn Dục lười biếng nói: "Bất quá, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngược lại cũng có thể qua đó giúp ngươi năn nỉ một chút."
Ánh Kiều cảm kích nói: "Đa tạ ngài." Hạ mình vẫn chưa đủ để biểu đạt lòng cảm kích, nàng quỳ xuống nói: "Ân đức của ngài, suốt đời khó quên."
Quý Văn Dục cười như đang nhìn món đồ chơi: "Nhưng bây giờ trời đã tối rồi, Tứ thiếu gia bên kia chắc là đã nghỉ ngơi rồi, ta sẽ giúp ngươi nói vào sáng mai. Tối nay, trong phòng ta đang thiếu một nha hoàn trực đêm. . ."
Thiếu không phải nha hoàn trực đêm, mà là thiếu nàng. Ánh Kiều ngước mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn Tam thiếu gia, chờ nghe hắn nói tiếp.
"Cho nên ngươi ở lại đây đi." Quý Văn Dục chậm rãi nói.
". . ." Ánh Kiều không khỏi xoắn xuýt trong lòng, vẻ mặt cũng không kìm được mà rối rắm, từ xưa đến nay, người bán mình cứu cha không biết có bao nhiêu, xem ra nàng Vân Ánh Kiều cũng sắp trở thành một thành viên trong số đó. Ai bảo trên người nàng không có thứ gì khác để Tam thiếu gia coi trọng nữa chứ.
Quý Văn Dục thấy nàng do dự không quyết, hừ lạnh nói: "Đồ ích kỷ, cha ngươi nuôi ngươi lớn như vậy, sớm biết thế này, nuôi ngươi có tác dụng gì."
Dù sao cũng không phải nuôi để làm đồ chơi cho người ta. Ánh Kiều siết chặt hai tay, các ngón tay từ từ khép lại, cắn răng, không nói một lời.
Quý Văn Dục đã mất kiên nhẫn, lấy lui làm tiến: "Thôi được rồi, cha ngươi gây rắc rối, không cần liên lụy đến phủ ta, sáng mai ngươi dọn ra ngoài cho khuất mắt!"
Ánh Kiều cúi đầu, bỗng nhiên cười khẩy hai tiếng: "Tam thiếu gia nhanh vậy đã nuốt lời rồi. Bảo ta làm sao tin ngài được, nhỡ đâu ta ở lại, sáng mai ngài lại đuổi ta ra ngoài, chẳng phải là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay sao."
Quý Văn Dục ngáp một cái: "Ngươi có vốn để mặc cả sao? Bất quá, ngươi thật sự làm ta kinh ngạc đấy, không ngờ ngươi dám đòi hứa hẹn với ta. Ta nói rõ cho ngươi biết, không có hứa hẹn gì hết. Muốn ở lại thì ở, không muốn thì cứ chờ nhặt xác cha ngươi đi."
Ánh Kiều ngước mắt trừng hắn, lát sau cười lạnh nói: "Dù sao cũng là bán mình, ta việc gì phải bán cho cái loại lái buôn hai giá như ngươi, thà bán thẳng cho người có quyền có thế còn hơn!"
Quý Văn Dục kinh ngạc, rồi bật cười gập cả người: "Ha ha, có ý tứ, dám nói thẳng ra! Nhưng cũng quá ngu ngốc! Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha —— "
Hắn nói Tứ thiếu gia không thèm nhìn ta sao? Vậy một kẻ thèm muốn ta như ngươi, chẳng phải là mắt nhìn người còn kém hơn hắn sao?
Vân Ánh Kiều vừa rồi tức giận quá nên mới nói ra những lời như vậy, giờ lại hối hận rồi.
Quý Văn Dục cười đã, lau nước mắt: "Ngươi thật thú vị, có lẽ ngủ với ngươi niềm vui thú còn kém xa việc nhìn ngươi bị giày vò đến chết. Ta không ngăn cản ngươi, ngươi cứ việc đi tìm lão Tứ, xem hắn có giúp ngươi hay không."
". . ." Ánh Kiều nhắm mắt nói: "Ta sẽ đi."
Quý Văn Dục nói: "Kỳ thật ban đầu ta định, nếu ngươi không theo ta, ta sẽ giam ngươi lại, đợi đến khi cha ngươi chết rồi, mới thả ngươi ra. Bất quá, câu nói ngu ngốc vừa rồi của ngươi khiến ta cười rất thoải mái, còn thú vị hơn cả nghe kể chuyện, vì vậy ta không chấp ngươi, thả ngươi ra ngoài, xem ngươi có thể giở trò gì. À đúng rồi, nói cho ngươi biết trước một câu, lão Tứ không hứng thú với phụ nữ đâu, ngươi muốn bán mình cũng không có cơ hội đâu. Chậc, ta nói với ngươi những lời nhảm nhí này làm gì, đến mặt hắn ngươi còn không gặp được ấy chứ."
Thì ra vừa rồi nàng đã tránh được một cái bẫy giam cầm, thầm lau mồ hôi lạnh. Nhân lúc Quý Văn Dục chưa đổi ý, nàng tranh thủ thời gian chạy ra ngoài...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất