Hàn Nữ Hỉ Gả

Chương 93:

Chương 93:
Ánh Kiều giật mình tỉnh giấc. Nếu Uông Phụng Vân thật sự cưới Quý Văn Diệp thứ muội, trở thành muội phu của bọn họ, về sau cuộc sống coi như náo nhiệt đây, ôm một quả bom hẹn giờ cũng chẳng khác gì. Nàng hốt hoảng hỏi: "Ngươi nói thế nào?"
"Đương nhiên là thống khoái lưu loát cự tuyệt." Văn Diệp ôm lấy nàng, ghì chặt vào lòng, mặt dán lên đỉnh đầu nàng, nghiêng đầu nói: "Chuyện nguy hiểm như vậy, đương nhiên không thể đáp ứng, bất quá..."
"Bất quá?" Trong lòng nàng khẽ run lên.
"Ta thấy Hầu gia chưa chắc đã từ bỏ, Hầu phủ đã sớm trong tình trạng thu không đủ chi, định bấu víu vào Uông Phụng Vân để vắt kiệt, hút máu, đền bù thâm hụt." Văn Diệp nói: "Hắn cảm thấy cha ngươi cùng Uông Phụng Vân là bạn chí cốt, lão tứ lại có ta, cái vị chỉ huy sứ ca ca này, Uông Phụng Vân nói không chừng sẽ động tâm. Lại thêm việc hắn không biết mối liên hệ giữa chúng ta, ta hiện tại chỉ sợ Hầu gia không nghe lời khuyên, bí mật tìm bà mối tiếp xúc Uông Phụng Vân, dẫn sói vào nhà."
"..." Ánh Kiều xoắn xuýt thở dài. Nàng đã mang thai, Uông Phụng Vân chắc không đến mức muốn làm bố dượng cho con của nàng và Quý Văn Diệp. Nhưng người kia tâm tư thâm trầm, nếu thật sự thành muội phu của bọn họ, không chừng về sau sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Tục ngữ có câu "Không sợ thằng ăn cướp, chỉ sợ thằng ăn trộm rình", tặc nhân một mực nhớ thương Ánh Kiều, như đem tặc nhân dẫn tới trong nhà, chẳng phải là cả một đời phải sống trong nơm nớp lo sợ, đề phòng sao? Văn Diệp an ủi thê tử: "Nàng đừng sợ, ta sẽ không để chuyện này thành công. Uông Phụng Vân cũng chưa chắc đã để ý một cái thùng rỗng kêu to là thứ nữ Hầu phủ." Đương nhiên, hắn chỉ sợ Uông Phụng Vân coi trọng cơ hội tiếp cận Ánh Kiều này.
Ánh Kiều níu lấy vạt áo trượng phu, khổ sở mà nói: "Ta không sợ hắn, ta chỉ sợ ngươi hiểu lầm... Cho là ta nguyện ý trêu chọc hắn." Nàng chỉ sợ hắn từ trong xúi giục, thủ đoạn của hắn không phải chưa từng thành công.
Hắn cười nói: "Nàng rất tinh minh, sao lại đi trêu chọc hắn?" Hắn đối với Ánh Kiều tốt như vậy, nàng có ngốc cũng sẽ không ngốc đến mức rời bỏ hắn, lao vào vòng tay Uông Phụng Vân.
Nàng gãi gãi má, chau mày nói: "Kỳ thật, ta luôn cảm thấy ta và hắn không phải là người cùng một loại. Còn chuyện hắn để mắt tới ta, ta cũng không làm rõ được." Yên tĩnh một hồi, nàng lo lắng nói: "Ta nhắc tới hắn với ngươi, ngươi sẽ không tức giận chứ?"
"Là ta khơi mào trước, sao lại trách nàng?" Mặc dù trong lòng hoàn toàn chính xác có chút không thoải mái.
"Vậy thì tốt." Ánh Kiều nằm trong vòng tay trượng phu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Uông Phụng Vân người này, không thể nói là tầm thường, nhưng chọc vào hắn, khẳng định chẳng có quả ngọt mà ăn, điểm này rất giống Văn Diệp. Duy nhất không giống chính là, hắn hết thảy tất cả đều dựa vào chính mình mà đạt được, ở một mức độ nào đó, hắn trong xương cốt càng ngông cuồng hơn một chút: "... Ta cảm thấy hắn hẳn là sẽ cự tuyệt, con của ta sắp sinh đến nơi rồi, hắn không có lý gì lại còn nghĩ đến ta."
Coi như hiện tại Quý Văn Diệp có chuyện bất trắc, nàng Vân Ánh Kiều đã là dâu Quý gia, cũng phải cùng con cái ở lại Quý gia thủ tiết, gần như không có khả năng tái giá.
Nói như vậy, nàng cùng Uông Phụng Vân không quản hữu duyên vô duyên, đời này không thể nào lại có cơ hội gặp lại.
Văn Diệp nghe xong, sờ lấy bụng nhỏ của nàng cười nói: "Đúng là như thế, nàng đời này đều là của ta." Trừ phi Uông Phụng Vân có ý định khiến bọn họ cửa nát nhà tan, nếu không hắn sẽ không đáp ứng Hầu gia.
"... Ta hiện tại chẳng muốn quan tâm chuyện gì hết, chỉ muốn ăn no ngủ kỹ dưỡng thai, sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp."
Hắn có chút hối hận mà nói: "Không nên nói cho nàng, lúc đầu chính ta xử lý là tốt nhất."
"Không sao. Cái loại người chỉ là khách qua đường trong cuộc đời này, ta vốn dĩ không để ý." Nàng nghiêm túc nói.
Văn Diệp cười nói: "Thế mà còn chia ra khách qua đường với khách ở lâu? Vậy ta là cái gì?"
"Ngươi là chủ phòng."
Hắn hiểu ý cười nói: "Nàng thật biết cách khiến người ta yêu thương." Khó trách Uông Phụng Vân cứ mãi nghĩ đến nàng. Theo những gì hắn biết, Uông Phụng Vân và Ánh Kiều quen biết nhau khi cả hai còn nghèo túng, có lẽ chính vì vậy mà Uông Phụng Vân không thể dứt bỏ được. Nói cũng kỳ lạ, Uông Phụng Vân là cháu trai của cựu Thủ phụ, vậy mà lại phải sống lay lắt ở kinh thành bằng nghề viết chữ thuê. Chỉ biết cha hắn chọc giận đến lão gia tử, về phần vì sao, vẫn luôn là một bí mật.
Có lẽ nên tìm hiểu kỹ càng chuyện này mới phải.
Ánh Kiều lại nằm im trong ngực hắn, lầm bầm: "Vậy ngươi phải bồi ta nhiều vào, thật tốt yêu thương ta." Không đợi Văn Diệp trả lời, nàng cười gượng gạo: "Còn dám chọc ta tức giận, ngươi liệu hồn đấy."
Văn Diệp cười nói: "Ta nào dám mạo phạm nương tử đại nhân nữa."
Cứ xem tạo hóa của Uông Phụng Vân thế nào, nếu hắn cự tuyệt hôn sự với tứ cô nương, rồi đi nhậm chức ở nơi khác, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, tạm thời không động đến hắn. Nếu hắn có ý định kết thân với Quý gia, thì hiện tại phải ra tay cho hắn một bài học.
Có ý nghĩ này, Văn Diệp trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
----
Ngày hôm sau, Vân Thành Nguyên dậy sớm nhất, đêm qua ông uống rượu, về phòng liền ngủ say như chết, không nghe thấy tiếng la của Hầu gia, một giấc tới hừng đông, tinh thần sảng khoái.
Đợi đến khi con gái hỏi ông có nghe thấy động tĩnh gì tối qua không, ông ngơ ngác nói: "Âm thanh gì? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Văn Diệp bèn chọn những điểm quan trọng nhất kể cho Vân Thành Nguyên nghe về ý định của Hầu gia. Đồng thời, hắn cũng cảnh cáo ông không nên giúp Hầu gia tác hợp: "Ngài cũng nên hiểu rõ, nếu như Uông Phụng Vân cưới tứ cô nương, sẽ xảy ra chuyện gì."
Vân Thành Nguyên ngơ ngác: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Ánh Kiều đột nhiên cảm thấy cha nàng đang cố ý, giả ngốc để trêu tức Văn Diệp. Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của ông, dường như thật sự không nghĩ ra, thế là nàng nhẫn nại giải thích: "Hắn trở thành muội phu của Văn Diệp, ngài thấy thế nào?"
Vân Thành Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: "À, ta hiểu rồi. Yên tâm đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, chuyện của các người trẻ tuổi, ta không quản."
"Vậy thì tốt. Nếu thật sự không rõ, có thể hỏi Đới tiểu thư, để cô ấy giúp đỡ tham mưu." Văn Diệp lạnh lùng nói.
Ánh Kiều khẽ hắng giọng, định chuyển chủ đề. Liền nghe Văn Diệp lại mở miệng nói: "... Phải rồi, Uông Trạng Nguyên có kể cho ngài nghe vì sao hắn bị đuổi khỏi nhà không?"
Vân Thành Nguyên lắc đầu nói: "Chưa kể, chuyện của các người trẻ tuổi, ta không nhúng tay, cũng đừng hỏi ta."
Ánh Kiều thầm nghĩ, phụ thân đây là muốn giữ thái độ trung lập, chắc là lần trước đứng sai phe bị lỗ vốn, lần này ai cũng không giúp, ai cũng không lừa gạt, cứ đường hoàng làm phái trung gian thôi.
Văn Diệp nhìn thấu ý nghĩ của nhạc phụ, như vậy cũng tốt, không giúp đỡ dù sao cũng còn hơn là giúp đỡ lung tung, hắn cười nói: "Được thôi, về sau ta cũng không hỏi nữa, ta sẽ phái người điều tra thêm, có điều sẽ hơi phiền phức đấy."
"Ngươi, ngươi muốn chỉnh Uông Phụng Vân?" Vân Thành Nguyên nghe con rể muốn dò la bí mật của Uông Phụng Vân, liền đoán là chuyện chẳng lành.
"Dù sao ta cũng phải để lại một con đường lui. Nhỡ đâu hắn không biết thời thế, ta cũng có biện pháp đối phó hắn." Văn Diệp thản nhiên nói: "Hắn cứ đi làm công việc béo bở của hắn, trong thời gian ngắn cứ bình an vô sự, nếu hắn còn muốn gây chuyện, thì đừng trách ta, ngài nói có đúng không?"
Vân Thành Nguyên lắc đầu lia lịa: "Hắn đâu có ngốc, Ánh Kiều sắp sinh con cho ngươi đến nơi rồi, hắn còn nghĩ đến nàng làm gì? Theo ta thấy, hắn đã hối hận vì lúc trước từ trong cản trở rồi. Người trẻ tuổi ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm? Bỏ qua hết đi thôi."
Giọng điệu của cha nàng cứ như ông cụ bảy tám mươi tuổi, Ánh Kiều trêu ghẹo: "Cha, ngài mới làm một thiên ngoại công, sao lại có giọng điệu như lão phu tử thế? Mở miệng ra là người trẻ tuổi, có ai nhỏ hơn ngài là bao đâu."
Vân Thành Nguyên bị kẹp ở giữa, rất khó xử: "... Ta chỉ là muốn khuyên các ngươi biến chiến tranh thành tơ lụa..." Thấy sắc mặt Quý Văn Diệp âm trầm, liền vội sửa lời: "Tóm lại, đều là chuyện của các ngươi, lần này ta mặc kệ ai hết, ta chỉ lo cho bản thân mình, làm xong hôn sự cho xong chuyện, ai cũng không quan tâm." Ông lải nhải lẩm bẩm.
Ánh Kiều tán đồng cười nói: "Không phải như vậy thì tốt hơn sao, như thế nhất bớt lo."
Văn Diệp thuận miệng nói: "Đi dưỡng già đi thì hơn." Bớt thêm phiền toái.
Vân Thành Nguyên "oán hận" liếc xéo con rể.
Ánh Kiều rành nhất về việc dùng ăn uống để hóa giải mâu thuẫn, thấy không khí gượng gạo, cười nói: "Cha, ngài khó khăn lắm mới đến một lần, ta xuống bếp làm vài món cho ngài nếm thử nhé. Bệ hạ..." Nàng muốn nói Bệ hạ cũng từng nếm qua rồi. Nhưng bỗng nhiên phát hiện việc này không thể nói ra, liền lâm thời sửa lời: "Bệ hạ... thấy ngon hơn hạ nhân làm nhiều."
Vân Thành Nguyên không nghe ra vấn đề, nói: "Không cần đâu, hun khói lửa cháy, quá cực khổ. Ta không cần loại hiếu tâm này, con ngồi nói chuyện với ta là được rồi."
"... Vậy thì để sau này lại xuống trù phòng vậy." Ánh Kiều suýt nữa nói nhầm, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hai cha con người liền trò chuyện việc nhà. Văn Diệp ngồi ở một bên, cảm thấy vận mệnh của "kẻ vô dụng" như Vân Thành Nguyên xem ra cũng không tệ. Trời sinh một bộ mặt đẹp trai, lại thi đậu Tiến sĩ, con gái thì hiếu thuận.
Nếu con cái của hắn có được một nửa sự hiếu thuận của Ánh Kiều, hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Chắc chắn là sẽ có thôi, hắn tin tưởng Ánh Kiều sẽ dạy dỗ được những đứa con hiếu thuận.
Cuộc sống gia đình mỹ mãn của hắn, quyết không cho phép ai tới quấy rầy.
----
Vân Thành Nguyên sau khi rời đi, y như những gì ông nói, không hề quấy rầy con gái và con rể nữa, cũng không nhúng tay vào chuyện của Uông Phụng Vân, một lòng lo liệu hôn sự của mình.
Tâm trạng của Văn Diệp mỗi ngày một tốt hơn, nhìn bụng Ánh Kiều ngày một lớn dần, chỉ mong chờ đến ngày đứa trẻ đủ tháng chào đời. Bởi vì cái gọi là "Đời sống tươi đẹp", mỗi ngày hắn đều vô cùng vui vẻ đi điểm danh, hoan hỉ về nhà. Trong phủ từ trên xuống dưới cũng tràn ngập không khí vui mừng, bởi vì chỉ cần phu nhân và đứa trẻ bình an sinh ra, họ sẽ có tiền thưởng.
Hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, Văn Diệp cưỡi ngựa về nhà, tiến vào hẻm, liền gặp một chiếc xe ngựa đi ngược chiều, từ bên trong bước ra một người đàn ông, chính là lão tam, hắn mặt mày hớn hở, chào hỏi Văn Diệp: "Thật là khéo, chúng ta hiếm khi chạm mặt nhau."
"Ta đi sớm về muộn, ngày thường vốn dĩ ít khi gặp ai, hôm nay về sớm, mới gặp được một lần." Lão tam người này, chuyện vui của hắn, trốn không thoát khỏi tửu sắc tài vận. Thế là Văn Diệp cười thẳng thắn hỏi: "Tam ca phát tài? Trông cao hứng vậy."
Tam thiếu gia cười hắc hắc nói: "Phát tài thì không dám nói, nhưng trong nhà chúng ta có chuyện tốt. Ta đang định mấy ngày gần đây sẽ báo cho ngươi một tiếng, để ngươi cũng vui lây."
"Cứ nói luôn đi." Văn Diệp thu lại nụ cười, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
"Ngươi sắp có một người muội phu tốt rồi. Quan Trạng nguyên nguyện ý kết thân với nhà chúng ta, không giấu gì ngươi, ta vừa từ Uông gia trở về." Tam thiếu gia nhướng mày nói: "Ai bảo Trạng nguyên chướng mắt thứ nữ, hắn xem xét phẩm thêu của cô nương nhà ta, liền biết cô nương Hầu phủ huệ chất lan tâm, xứng đáng làm vợ."
Xem ra là nhắm vào Uông Phụng Vân, con đường của Vân Thành Nguyên không thông, lại nghĩ ra cách khác, rốt cuộc là vẫn cứ nối liền đầu mối. Quý Văn Diệp cười nói: "Thật là chuyện tốt, hắn lại còn sửa lại muối chính, nói không chừng ngươi cũng có thể tìm được một công việc béo bở mà làm."
Nếu cuộc hôn nhân này thật sự thành công.
Uông Phụng Vân tự mình đâm đầu vào, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất