Chương 1.2: Đố kị phát điên
“Bạn ư? Nhậm Tương Quân cười lạnh một tiếng, “Thật nực cười! Ai sẽ làm bạn với người mà lần nào cũng cướp mất vị trí đầu tiên chứ? Ai sẽ làm bạn với người lần nào cũng cướp hết hào quang và để tôi ở một bên làm nền chứ? Tôi đã muốn cô biến mất từ lâu rồi, biến mất vĩnh viễn! Tôi hận là mỗi lần đều bị cô đánh bại, rõ ràng tôi mới là con gái nhà họ Nhậm, là thiên tài piano nổi tiếng nhất Trung Quốc! Dựa vào đâu mà mỗi khi cô chơi đàn, mọi người liền quên đi những giai điệu tôi đã chơi, dựa vào đâu mà suất tham gia cuộc thi quốc tế vốn dĩ thuộc về tôi, vì cô đã đến vào phút cuối, ban giám khảo liền trao suất đó cho cô?”
Lâm Tố Tâm nghe cô ta nói từng chữ như dao đâm, tim như bị ném vào hầm băng, lạnh lẽo tột độ, “Nhậm Tương Quân, hóa ra coi cậu là bạn là một mình tôi mơ tưởng, cậu lại luôn hận tôi như vậy!”
Cha mẹ Lâm Tố Tâm đều mất từ khi cô còn nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cô rất may mắn, có một cô giáo dạy piano đã nghỉ hưu và không có con cái, đã nhìn trúng Lâm Tố Tâm bốn tuổi ở cô nhi viện và đưa cô về nhà. Bà nói ngón tay cô thon dài, uyển chuyển, tính tình điềm đạm, bình tĩnh, thoạt nhìn là một hạt giống học piano tốt.
Và cô thực sự cũng đã không phụ sự kỳ vọng của mẹ nuôi, từ khi bắt đầu học piano năm bốn tuổi đã thể hiện thiên phú đáng kinh ngạc. Bất cứ bản nhạc đòi hỏi kỹ thuật phức tạp nào, cô đều có thể thể hiện một cách hoàn hảo. Đây không chỉ là một bản sao chính xác, mà là biểu diễn thật sự. Cô có thể thể hiện bất kỳ bản nhạc piano nào theo phong cách riêng của mình, như thể trời sinh cô chính là một nghệ sĩ piano.
Mẹ nuôi bắt đầu đưa cô đi học khắp nơi, bái lạy trước cửa các nhạc sĩ nổi tiếng, tham gia các cuộc thi khác nhau, danh tiếng thiếu nữ thiên tài của cô dần lan rộng.
Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tày gang, mẹ nuôi của cô mất năm cô mười sáu tuổi. Trước khi đi đã để lại di nguyện là mong cô có thể tiếp tục tập đàn và bước lên sân khấu thế giới.
Lâm Tố Tâm cố kìm nén sự đau buồn, nghe theo di nguyện của mẹ nuôi, thi vào Nhạc viện Thiên Hải nổi tiếng nhất Trung Quốc, tiếp tục học piano. Cũng chính tại đây, cô đã gặp Nhậm Tương Quân, người mà cô xem như tri kỷ của mình.
Cha của Nhậm Tương Quân là chủ tịch Tập đoàn Thịnh Huân, một chuỗi công ty bách hóa nổi tiếng, nhà họ Nhậm là một trong mười gia đình giàu có bậc nhất ở Trung Quốc, nhưng cô ta cũng là tài năng piano có thiên phú xuất chúng.
Trước khi Lâm Tố Tâm vào Nhạc viện Thiên Hải, cô ta luôn là người đứng đầu khoa piano của trường, tất cả học bổng, tư cách tham gia thi đấu và các loại giải thưởng đều thuộc về một mình cô ta. Cho đến khi Lâm Tố Tâm xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi. Nhậm Tương Quân vẫn cứ xuất chúng như vậy, tuy nhiên cô ta không còn là người đứng đầu nữa, cô ta bắt đầu nỗ lực gấp đôi, nhưng trước một thiên tài thực sự, mọi nỗ lực dường như đều vô ích.
Nhận ra điều này, Nhậm Tương Quân bắt đầu hận Lâm Tố Tâm, chỉ cần cô biến mất, mọi thứ đều có thể trở lại như trước. Nhưng cô ta không ngốc, cô ta không hề tỏ ra đố kị mà ngược lại, cô ta và Lâm Tố Tâm đã trở thành bạn tốt của nhau, hai người luôn đi cùng nhau, cùng nhau tập đàn, vô cùng thân thiết.
Hai cô gái tài năng nổi tiếng nhất Nhạc viện Thiên Hải không những không đố kị, so bì với nhau mà còn trở thành một đôi bạn thân. Đây đã là một giai thoại trong giới âm nhạc cổ điển trong một thời gian dài.
Cho đến khi……