Chương 19.2: Gia quy của cậu ba nhà họ Hạ
Hạ Minh Tuyên thấy cô không nói gì, cong cong khóe miệng nói: “Được rồi, nếu chúng ta đã đạt đồng thuận về gia quy……”
“Chờ chút……”
Họ căn bản không có “sự đồng thuận” nào cả, được chứ? Còn có gia quy là cái gì? Chính là những điều bất bình đẳng mà anh ta vừa đưa ra ư?
Lâm Tố Tâm tức đến mức giậm chân, nhưng Hạ Minh Tuyên trực tiếp phớt lờ sự phản đối của cô, tiếp tục nói: “Tiếp theo còn có chuyện này, chiều nay tôi đã cho người kiểm tra tình hình học bạ của em, thủ tục thôi học của em đã làm xong trong khi mấy vị hiệu trưởng không hề hay biết. Mấy vị trưởng phòng phòng học sinh và văn phòng hiệu trưởng làm việc thật nhanh nhẹn, vì con gái nhà thị trưởng mà làm ra loại chuyện đó trước mắt tôi, coi như họ có bản lĩnh.”
Giọng điệu của Hạ Minh Tuyên rất tùy ý, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng trực giác của Lâm Tố Tâm mách bảo cô rằng mấy người này đã gian lận trong việc đuổi học cô, chắc là gặp xui xẻo lớn rồi.
Hạ Minh Tuyên tiếp tục nói: “Bây giờ Hiệu trưởng Trần đã đi xử lý chuyện học bạ của em rồi, ngày mai em phải tự đến phòng giáo vụ đăng ký lại. Tôi vốn dĩ muốn đích thân đi cùng em, nhưng tiếc là hai ngày tới thực sự không đi được.”
Lâm Tố Tâm vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tự tôi có thể làm được, không phiền anh nữa.”
Buổi chiều sau khi nghe Phùng Tư Tư phổ biến, Lâm Tố Tâm có thể tưởng tượng, nếu Hạ Minh Tuyên đi cùng cô đến phòng giáo vụ và bị nhận ra, không biết sẽ gây ra náo động như thế nào. Cho dù mọi người không biết Hạ Minh Tuyên là Tổng giám đốc đương nhiệm, nhưng chỉ cần dựa vào danh hiệu thiếu gia nhà họ Hạ, nam thần học viện cũng đủ để Lâm Tố Tâm bị nước bọt dìm chết rồi. Không thấy là một Mộ Hàn Khanh đã khiến cô xui xẻo như nào sao? Nếu như đổi thành Hạ Minh Tuyên……
Lâm Tố Tâm giật mình, chỉ cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng.
Hạ Minh Tuyên hơi nheo mắt lại: “Em hình như rất không muốn anh đi cùng em?”
“Đúng đó!” Lâm Tố Tâm buột miệng, nhìn khuôn mặt vô cảm của Hạ Minh Tuyên, lại vội vàng chữa lại: “Không phải, ý của tôi là, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng……gì nhỉ, công việc quan trọng hơn, anh giúp tôi khôi phục học bạ là tôi đã rất cảm kích rồi, không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Hạ Minh Tuyên nói: “Nếu tôi không thấy phiền phức thì sao?”
“?” Lâm Tố Tâm nghi hoặc chớp mắt.
Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi nghĩ tốt hơn là tôi đi cùng em. Nghĩ đi nghĩ lại, em ngốc như vậy, lại dễ bị lừa, vẫn có chút không yên tâm. Em vẫn chưa vị thành viên mà, tôi lại là người giám hộ của em, đi cùng em là nghĩa vụ tôi nên làm.”
Lâm Tố Tâm nghiến răng nói: “Thật sự không cần đâu! Ở trường thì tôi có thể bị ai lừa được chứ? Tự tôi chắc chắn có thể làm được, anh cứ yên tâm đi!” Cô đi một mình đương nhiên là an toàn, đi cùng cậu ba nhà họ Hạ mới không an toàn thì có.
Hạ Minh Tuyên nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt bối rối, lại không thể nổi giận, một lúc sau mới nói: “Vậy được rồi……” Ngay khi Lâm Tố Tâm vừa thở ra một hơi dài, anh lại nói: “Vì ngày mai chúng ta phải xa nhau rồi, hay là em cho tôi một nụ hôn tạm biệt đi?”
Lâm Tố Tâm lập tức đập bàn đứng dậy.
“Tôi no rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Nói xong, cô kéo ghế ra, xoay người rời khỏi phòng ăn, phía sau truyền lại tiếng cười của Hạ Minh Tuyên.
Lâm Tố Tâm tức giận chạy về phòng trên tầng hai, mới chợt nhớ ra, vốn dĩ cô định nói rõ với Hạ Minh Tuyên, ngày mai sẽ chuyển về ký túc xá của mình, nhưng bị anh ta làm cho tức đến quên không đề cập rồi.