Chương 20.1: Phòng giáo vụ
Lâm Tố Tâm bối rối một lúc, do dự không biết có nên xuống lầu tìm Hạ Minh Tuyên nói chuyện ký túc xá không, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn quyết định từ bỏ. Cô luôn cảm thấy mỗi lần đi tìm Hạ Minh Tuyên, đều giống như một chú thỏ nhỏ ngốc nghếch chủ động giao mình cho hổ……
Đây chắc là ảo giác thôi? Ừm, cô hẳn là đã xem quá nhiều thế giới động vật rồi.
Khi Lâm Tố Tâm thức dậy vào ngày hôm sau, quả nhiên Hạ Minh Tuyên đã đi rồi.
Lâm Tố Tâm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy trời cũng xanh, nước cũng xanh, không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn do đầu bếp dày công chuẩn bị, cô bắt đầu nghĩ đến việc đến phòng giáo vụ làm thủ tục, không biết sau khi khôi phục học bạ, cô có thể trở về ký túc xá của mình không.
Mặc dù Hạ Minh Tuyên nói rằng anh ta đã trở thành người giám hộ của cô, nhưng trước khi nhìn thấy xác nhận của Cục Dân chính, cô cũng không biết thật giả như nào, kể cả là sự thật, cô cũng không thể ở mãi nhà họ Hạ.
Biệt thự đẹp như vậy, còn có quản gia và người giúp việc lo việc ăn ở đi lại cho cô, so với môi trường sống trước đây của cô, giống như hai thế giới vậy. Ngay cả khi Hạ Minh Tuyên không ở đây, bữa sáng hôm nay của cô vẫn có ba món điểm tâm tinh tế, chỗ này không biết là bao nhiêu tiền? Cái gọi là không có công không nhận lộc, cô không thấy mình có tư cách gì để người khác cung cấp cho cô những thứ này.
Hai kiếp sống mồ côi đã khiến cô hiểu ra một đạo lý, không có ai vô cớ tốt với ai, thoạt nhìn Hạ Minh Tuyên đã biết không phải là người tốt, giúp cô giữ lại học bạ, là đã nợ anh ta một ân huệ rất lớn rồi, nếu còn ở lại chỗ anh ta ăn chực, cô sẽ không thể báo đáp được ân tình này.
Lâm Tố Tâm thay bộ đồng phục học sinh, lấy chiếc túi Cambridge lớn đồng bộ với đồng phục, nhét chứng minh thư, thẻ học sinh đã hết hiệu lực, thẻ trường,… vào trong túi, sau đó đeo túi lên vai, chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi tới cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu trong sân, trông rất khiêm tốn, nhưng cô lại chưa từng thấy qua mẫu xe đó. Lâm Tố Tâm nhìn lướt qua, cũng không thấy logo của hãng xe, không nhìn ra là nhãn hiệu gì.
Một người tài xế trung niên cao to mặc đồng phục đứng bên cạnh xe, thấy cô bước ra, vô cùng cung kính mở cửa xe và nói: “Cô Lâm, mời lên xe.”
Lâm Tố Tâm sững sờ nói: “Đây là…… chuyện gì vậy?”
Quản gia Tiền không biết từ biệt thự đi ra từ lúc nào, ở bên cạnh giải thích: “Cô Lâm, đây là chú Lục, tài xế riêng của cậu ba ở thành phố Thiên Hải, chú ấy cũng giống tôi, đã làm việc ở nhà họ Hạ được hai mươi năm rồi. Cô đừng thấy tuổi chú ấy không còn trẻ, nhưng năm đó cũng xuất thân là lính đặc chủng, từng làm bảo vệ cho các nhà lãnh đạo quốc gia, một mình có thể đánh lại mười người. Có chú ấy đi cùng, nếu gặp kẻ nào mạo phạm cô, đều có thể dễ dàng đối phó.”
Trên trán Lâm Tố Tâm vạch ra ba đường đen. Một người lương thiện không tiền không quyền, tuân thủ pháp luật như cô, hình như không có chỗ nào cần dùng đến vệ sĩ. Hơn nữa lời Quản gia Tiền nói, sao nghe có vẻ kỳ cục như vậy? Luôn cảm thấy như cô đã đi nhầm vào hang ổ của bọn trộm vậy……
Lâm Tố Tâm do dự một lúc rồi nói: “Xin chào tài xế Lục. Cảm ơn chú đã đến đón cháu. Nhưng cháu chỉ đến phòng giáo vụ một lần, cũng không xa lắm, tự cháu đi là được rồi.”