Chương 20.2: Phòng giáo vụ
Chú Lục lắc đầu nói: “Khi đi cậu ba đã dặn dò, cô đi đâu, tôi đều phải đích thân đưa đón.”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu, nói: “Cháu chỉ đi quanh trong trường thôi, bữa sáng cháu ăn nhiều quá, tiện đi dạo luôn. Không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Xe riêng của Hạ Minh Tuyên, chắc chắn rất nhiều người trong Học viện Ngân Diệu nhận ra, hơn nữa cô cần đi tòa nhà hành chính, những người ở đó đều rất tinh anh, nếu nhìn thấy cô ngồi xe của Tổng giám đốc xuất hiện, không biết sẽ nghĩ gì? Cô tuyệt đối không thể ngồi chiếc xe này.
Nhưng mà chú Lục vẫn không hề lay chuyển kiên quyết nói: “Cậu ba đã nói rồi, sáng nay cô cần đi tòa nhà hành chính, tôi nhất định phải đưa cô đi.”
Lâm Tố Tâm cau mày.
Quản gia Tiền ở một bên xen vào nói: “Cô Lâm, nếu cô không muốn đi xe, có thể gọi điện cho cậu ba nói một tiếng, để tôi bấm số giúp cô nhé?”
Cái gì? Muốn gọi điện cho cậu ba nhà họ Hạ? Át chủ bài vừa xuất hiện, thỏ trắng nhỏ lập tức tháo chạy.
Lâm Tố Tâm giậm chân nói: “Không cần đâu!” Nhìn thấy chiếc xe nằm ngang trong sân, chắn lấy cổng, hai người chú này lại trung thành với Hạ Minh Tuyên, thật khó đối phó, xem ra nếu không ngồi xe của nhà họ Hạ thì cô không thể đi ra ngoài, không có cách nào cô đành lên xe.
Khi lên xe cô mới nhận ra chiếc xe tuy nhìn bên ngoài rất bình thường, những không gian bên trong xe rất rộng rãi, trong khoang xe kéo dài có đầy đủ các loại thiết bị.
Chú Lục lập tức nhấn ga.
Lâm Tố Tâm dựa lưng vào ghế da êm ái, chiếc xe chạy dọc theo đường chính của đảo Nhật Diệu đến khu vực chính của trường.
Tòa nhà hành chính nằm bên tay phải cổng học viện, ở cổng có một tiền sảnh lớn với đài phun nước và bãi cỏ lớn. Ngày thường ở đây có rất nhiều người qua lại, cũng may giờ là kỳ nghỉ, chỉ có vài học sinh và giáo viên qua lại vội vã.
Lâm Tố Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chú Lục, đỗ ở đây đi, không cần lái xe qua đó đâu ạ.” Ngồi xe của Tổng giám đốc, còn đậu xe ở cổng chính, cô nghĩ chắc buổi chiều sẽ lên tiêu đề trên bảng tin của Ngân Diệu mất.
Lần này chú Lục không phản đối, dừng lại ở một ngã ba bên đường.
Lâm Tố Tâm vội vàng nhảy ra khỏi xe.
Chú Lục hỏi ở phía sau cô: “Cô Lâm, có cần tôi đi cùng cô không?”
Lâm Tố Tâm lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, chút chuyện nhỏ này, mấy phút là cháu làm xong.” Nói xong, cô đóng cửa xe, nhanh chóng chạy khỏi chiếc xe bên ngoài khiêm tốn nhưng thật ra vô cùng bắt mắt này.
Đợi cô chạy đến cửa tòa nhà hành chính, nhìn xung quanh thật sự không có ai để ý đến mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại cổ áo và váy rồi bước vào.
Phòng giáo vụ ở tầng ba của tòa nhà hành chính, là một văn phòng mở rất lớn, Lâm Tố Tâm gõ cửa và bước vào.
“Xin hỏi……”
“Lâm Tố Tâm! Tại sao em vẫn chưa dọn đi?” Lâm Tố Tâm chưa kịp nói hết, một nữ giáo viên trung niên ngồi cạnh cửa đã chú ý đến cô, nhướng đôi lông mày mỏng lên, nghiêm nghị nói: “Không phải là đã nói với em nhiều lần rồi sao, quyết định thôi học của em đã có hiệu lực rồi, em có gây chuyện nữa cũng vô ích. Biết điều thì mau đi đi, còn có thể chuyển học bạ của em đến trường khác, coi như là chuyển trường. Còn muốn ở đây gây chuyện, gây ảnh hưởng xấu đến nhà trường thì chuyện đuổi học sẽ ghi thẳng vào trong hồ sơ của em, sau này em đừng nghĩ đến chuyện thi đại học nữa.”