Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 38.1: Có thù với gan heo!

Chương 38.1: Có thù với gan heo!
Hạ Minh Tuyên ăn mặc rất tùy ý, anh mặc một cái áo sơ mi giản dị với nền màu đen sẫm và hoa văn màu xám nhạt cùng với quần dài màu trắng, nút áo nơi cổ mở ra, để lộ một chút cơ bắp với đường nét hoàn hảo, khiến người ta mơ tưởng. Ống tay áo anh xắn lên, trông có phần lười biếng. Thoạt nhìn, bộ quần áo này thật sự quá lu mờ, nhưng mặc trên người Hạ Minh Tuyên thì lại có một cảm giác phóng khoáng và gợi cảm không nói nên lời, khiến Lâm Tố Tâm cũng không nhịn được mà nhìn anh thêm mấy cái.
Ánh mắt Lâm Tố Tâm đảo qua cổ áo mở ra và ống tay áo xắn lên của anh, thầm nghĩ, những thứ trên người “thổ hào” quả nhiên không hề rẻ.
Hạ Minh Tuyên kéo cái ghế bên cạnh Lâm Tố Tâm ra, đặt mông ngồi xuống, nói với người hầu nữ: “Cho tôi một chén cháo cá, còn nữa, trứng chần nước sôi của tôi chỉ cần chín năm phần”
Lâm Tố Tâm giễu cợt: “Không phải anh không ăn sáng sao?”
Hạ Minh Tuyên mặt không đổi sắc nói: “Không ăn sáng sẽ đau dạ dày, cho nên tôi muốn giám sát cô”
Lâm Tố Tâm trừng anh, mình không ăn sáng, còn muốn giám sát người ta ăn sáng, vờ vịt cái gì! Hơn nữa, Lâm Tố Tâm nhìn lướt qua bàn một chút, có thức ăn ngon như vậy, còn cần người khác giám sát sao? Có giỏi thì…cho cô ăn gan heo nữa đi?
Bữa sáng của nhà họ Hạ rất tinh tế, nhưng hoàn toàn không chú trọng cái gì, cho dù là bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây thì đều lên không ít, trên cơ bản đều là những món Lâm Tố Tâm thích ăn, bởi vậy có thể thấy được Hạ Minh Tuyên điều tra cô vô cùng toàn diện và hoàn chỉnh.
Trứng chần nước sôi của Hạ Minh Tuyên rất nhanh đã có, Lâm Tố Tâm nhìn lòng đỏ trứng chảy ra màu vàng, ghét bỏ chun mũi lại.
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Cho cô ăn nhé?”
“Không cần, cảm ơn!”. Lâm Tố Tâm quay đầu sang chỗ khác, cầm chiếc đũa đâm vào một quả trứng luộc nước trà ngâm qua đêm trong hồi hương và trà Long Tĩnh, bỏ vào miệng.
Đúng lúc này, người hầu nữ bưng một cái khay ra: “Cậu ba, cháo của cậu đã xong rồi”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, người hầu nữ đặt một cái chén men sứ xanh nhỏ hơn bình thường trước mặt anh.
Chén cháo này ngửi mùi thôi đã thấy vô cùng hấp dẫn. Sáng sớm, đầu bếp đã làm cá sống, cắt cá thành những lát nhỏ, ướp với rượu và gừng sợi, sau đó cho cháo đã nấu chín vào nồi đất đun sôi lên, để những lát cá sống vào đun cùng, cộng thêm gừng sợi rau diếp bánh quẩy cái thứ, thế là cho lên bàn. Bởi vì cá rất tươi, hơn nữa còn được nấu chín trực tiếp trong cháo nên vị tươi mới trong cá thấm vào cháo, vô cùng ngon.
Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm chén cháo đó, rất mong chờ Hạ Minh Tuyên lại hỏi một câu “Cho cô ăn nhé?”.
Nhưng mà Hạ Minh Tuyên chẳng nói gì cả, ngược lại, người hầu nữ đi tới bên cạnh cô, đặt một chén men sứ xanh khác trước mặt cô.
“Cô Lâm, cháo của cô, sáng sớm cậu chủ đã cố ý dặn đầu bếp nấu cho cô”
Lâm Tố Tâm lưu luyến không rời, tiếc nuối dời mắt khỏi chén cháo của Hạ Minh Tuyên, nhìn thoáng qua chén cháo của mình, sau đó… “cạch” một tiếng, Lâm Tố Tâm đập đôi đũa lên bàn.
“Anh cố ý! Tôi đã nói là tôi không ăn gan heo rồi, không ăn, không ăn, không ăn!”
Hạ Minh Tuyên đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Lâm Tố Tâm, vô cùng bình tĩnh, thong thả ung dung, bưng chén cháo lên, hớp một miếng.
“Ừm, ngon lắm. Cô hôn thê à, sao cô không ăn? Không phải tôi nói khoác chứ, đầu bếp của tôi nấu món ăn Quảng Đông rất chính gốc đấy, hơn nữa nấu cháo giỏi nhất, vừa mềm vừa ngon, đảm bảo khiến cô thỏa mãn”.
Lâm Tố Tâm cắn răng: “Tôi không ăn cháo gan heo đâu”.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất