Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 38.2: Có thù với gan heo!

Chương 38.2: Có thù với gan heo!
Hạ Minh Tuyên nói: “Đừng xem thường cháo gan heo thịt nạc, muốn nấu cho ngon thì khó hơn cháo cá nhiều. Để nấu chén cháo này cho cô, năm giờ sáng đầu bếp Lý đã phải ra chợ mua gan heo tươi mới nhất, sau đó ngâm nước hơn hai tiếng đồng hồ, còn phải lấy máu rồi đem ướp gia vị. Nếu làm không khéo, gan heo sẽ chưa chín hoặc là quá già, vừa chín như thế cũng không dễ dàng đâu”.
Lâm Tố Tâm hừ một tiếng: “Không ăn, nói gì cũng không ăn”. Tuy chén cháo này ngửi mùi cũng không tệ, không hề có mùi tanh chút nào khi cô ăn gan heo trước đây, ngược lại còn có mùi thơm thoang thoảng, nhưng mà, Hạ Minh Tuyên dám tự ý quyết định, hoàn toàn không tôn trọng nguyện vọng cá nhân của cô, cô nhất định phải kiên quyết kháng nghị đến cùng.
Hạ Minh Tuyên nhướn mày, nói: “Đúng rồi, tôi đã nói từ sớm, tôi không ngại đút cho cô”.
Nói xong, không đợi Lâm Tố Tâm phản ứng, anh đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, kéo cô khỏi ghế, sau đó hơi dùng sức kéo cô ngồi lên chân mình, cánh tay mạnh mẽ bóp chặt cái eo thon của cô, tay kia thì cầm cái thìa sứ, múc một thìa cháo, đưa thẳng lên miệng Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm nghiêng đầu, nhưng cái thìa cũng đuổi theo hướng quay đầu của cô, tiếp tục kề sát lên môi cô.
Lâm Tố Tâm cả giận nói: “Mau bỏ cái thìa…ưm!”. Thừa dịp cô há mồm, một thìa cháo nóng hấp dẫn nhét thẳng vào miệng cô.
Lâm Tố Tâm trợn trừng hai mắt, che miệng “ô ô” nửa ngày mới nuốt được thìa cháo này. Khó khăn lắm mới thở được, Lâm Tố Tâm lập tức đỏ bừng mặt: “Anh…”
Hạ Minh Tuyên áp sát vào tai cô, cười nói: “Không lừa cô chứ? Mùi vị của cháo này không tệ nhỉ?”
“Buông ra!”
Hơi thở mạnh mẽ và có tính xâm lược của đàn ông trưởng thành vờn quanh tai cô, lúc này cô mới nhận ra mình đã bị Hạ Minh Tuyên ôm vào lòng rồi, khuôn mặt càng nóng bừng lên, liều mạng đẩy anh ra.
Hạ Minh Tuyên thấy cô vùng vẫy dữ dội như thế thì rốt cuộc cũng buông tay ra.
Lâm Tố Tâm đứng trước mặt Hạ Minh Tuyên, tóc hơi rối, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một màu đỏ ửng diễm lệ, tăng thêm mấy phần sức sống, cô cắn răng nói: “Hạ Minh Tuyên! Anh anh anh…anh quá không biết xấu hổ!”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Tôi còn có thể không biết xấu hổ hơn cơ, nếu cô không ngoan ngoãn ăn, tôi còn có thể dùng miệng đút cô đấy. Có muốn thử một chút không? Kỹ năng hôn của tôi không tệ, cô đã chờ mong như thế, tôi cũng không ngại thỏa mãn cô một tí”
Lâm Tố Tâm tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.
Từ khi có mắt thì chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, cái gì gọi là…dùng miệng đút? Có thể buồn nôn hơn tí được không? Cái gì gọi là kỹ năng hôn không tệ? cái gì gọi là cô rất chờ mong? Con mắt nào thấy cô đang chờ mong! Cô đang tức giận, phẫn nộ, ghét bỏ, buồn nôn đây!
Hạ Minh Tuyên buồn cười nhìn cô, một tay bưng chén cháo, liếm môi, ra vẻ định ăn một miếng, sau đó dùng miệng đút cô.
Lâm Tố Tâm tức giận bước tới một bước, giật lấy chén cháo trong tay Hạ Minh Tuyên, không cần thìa, cứ nâng cái chén lên, kề lên môi, uống ục ục hết cả chén cháo, sau đó dằn cái chén lên bàn, nói: “Tôi ăn no rồi!”. Nói rồi, cô đi ra khỏi phòng ăn mà không ngoảnh đầu lại.
Tiếng cười trầm thấp của Hạ Minh Tuyên vang lên sau lưng cô.
Lâm Tố Tâm nắm chặt tay, tự nói với mình tuyệt đối không được xoay người, tuyệt đối đừng đánh anh ta!
Hạ Minh Tuyên hờ hững nói sau lưng cô: “Trong phòng khách có khách của cô đấy, lát nữa cô đi gặp một chút đi. Nhớ những lời tôi đã nói trong điện thoại với cô ngày hôm trước, hiểu chưa?”



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất